Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 737: Thực sự coi mình là cô gia (2)

Cao Văn Tuệ không ngờ được, đợi cả tiếng đồng hồ xong phải nghe đối phương nói lời chó má như vậy, cô lập tức chống nạnh:
- Rõ ràng là bạn tốt mà quan tâm sâu thế, cậu vội cái gì? Lẽ nào… Lúc nãy các cậu đã vượt giới hạn rồi à?
- Vượt giới hạn cái gì? Sao một nữ sinh đại học như cậu cứ mở miệng ra là toàn nói bậy bạ thế hả? Tôi sợ Phùng Nam Thư và chú Cung ngại nói nên mới nói thay họ thôi.
- Cậu tốt thế cơ à.
Phạm Thục Linh nhanh chóng ngắt lời hai người:
- Thôi được rồi, hai cậu nói ít thôi, không tý nữa lại không kịp bắt xe đấy.
Cao Văn Tuệ ồ một tiếng, sau khi ngồi vào thì đưa tay ra đóng cửa, nhưng vì không điều khiển được lực nên đóng hơi mạnh tay.
Chú Cung phân vân một lúc rồi quay đầu lại, lặng lẽ mở miệng:
- Cao tiểu thư, cô cẩn thận một chút nhé, cô gia đã nói đừng ngồi hỏng.
Cao Văn Tuệ và Phạm Thục Linh đều ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn Phùng Nam Thư, lại phát hiện Phùng Nam Thư cũng đồng ý nhẹ nhàng gật đầu.
Chẳng trách Giang Cần kiêu ngạo như thế, tài xế nhà người ta đã tình cảm gọi trước một tiếng cô gia rồi!
- Chú Cung.
- Sao vậy Cao tiểu thư?
Cao Văn Tuệ lấy điện thoại trong túi áo ra:
- Không ngờ chú cũng là chuyên gia đẩy thuyền, cháu có nhóm đó, chú có vào không ạ?
Sau khi nhìn chiếc Rolls-Royce rời đi, Giang Cần lấy điện thoại ra soạn một đoạn tin nhắn cho mẹ mình, nội dung chủ yếu là kỳ nghỉ này quá bận nên không kịp về quê, nhưng đã tặng một món quà về nhà, khoảng buổi chiều sẽ tới nơi.
Nhưng Giang Cần không gửi thẳng mà cài đặt hẹn giờ 2 giờ mới gửi đi. Như vậy thì cho dù mẹ hắn muốn gọi điện thoại tới dạy dỗ thì cũng không tìm được mặt mũi hắn đâu nữa.
Đây, chính là trí khôn!
Giang Cần cất điện thoại, nhấc chân rời khỏi ký túc xá nữ của Học viện Tài chính, hắn định trở về ngủ bù, buổi chiều sẽ tới thẳng sân bay.
- Tề Kỳ?
- Hả?
Quan Văn Tư ho một tiếng:
- Chúng ta về phòng thôi, buổi chiều còn phải đi tàu nữa, không phải cậu chưa thu dọn đồ sao?
- Ừm, đi thôi.
Tề Kỳ cắn môi.
Nhìn chị em của mình có chút ủ rũ, Quan Văn Tư cũng chẳng dám nói gì, cả đoạn đường theo cô về phòng, sau đó cũng thu dọn hành lý của bản thân.
Đợi cho tới khi Quan Văn Tư đã thu dọn xong, cô quay đầu lại mới nhận ra Tề Kỳ không hề thu dọn gì cả mà vẫn luôn nằm bò trên bàn, vẻ mặt vô cùng tủi thân.
Đúng vậy, ở một mức độ nào đó thủ đoạn cao tay có thể giành chiến thắng, thậm chí rất có khả năng chiến thắng nhan sắc, nhưng vòng tròn xã hội của người ta khác hoàn toàn so với mình, bản thân còn không chen chân nổi vào trong giới của họ thì lo được sợ mất làm gì nữa.
Audi đủ hấp dẫn người khác chứ? Nhưng Phùng học tỷ còn ngồi cả Rolls-Royce.
Nói thật là đến Quan Văn Tư cũng bị giật mình.
Cứ tưởng Giang Cần lái Audi đến trường đã là quá khó tin rồi, không ngờ Phùng Nam Thư còn ngồi Rolls-Royce và có tài xế riêng nữa, trông như kiểu đem vũ khí lạnh đi quyết chiến lại nhận ra đối phương lấy ra một cây Gatling, lại còn nạm kim cương nữa chứ.
Tạch tạch tạch tạch tạch tạch...
Tạch tạch tạch...
Hai giờ chiều, Viên Hữu Cầm đang ngồi trên ghế sofa tại gia viên Hồng Dung ở thành phố Tế Châu, mắt thường cũng có thể nhìn thấy bà đang không vui.
Chiếc chăn được lấy ra từ sáng sớm để chuẩn bị phơi cũng bị ném lên sofa, bầu không khí có hơi nghiêm trọng, khiến Giang Chính Hoành đang rót trà ở bên cạnh cũng không khỏi trở nên dè dặt hơn nhiều, trông cứ lấm la lấm lét.
Sự trưởng thành của Giang Cần từ nhỏ cho tới lớn đều có họ ở bên cạnh dõi theo, tuy rằng hắn đã bán trú ở trường một thời gian nhưng cứ buổi trưa là hắn lại về căng tin cơm.
Vậy mà khi lên đại học, con trai lại đột nhiên rời khỏi nhà, trong nhà chỉ còn lại hai vợ chồng già sống qua ngày, nếu muốn làm quen cũng cần phải có thời gian.
Đặc biệt là từ kỳ nghỉ hè nọ, Giang Cần dần trở nên tự lập bất ngờ, dường như chẳng cần tới bố mẹ nữa, đến cả tiền sinh hoạt cũng không cần luôn, càng khiến quá trình làm quen này trở nên dài đằng đẵng.
Con đi xa nhà bố mẹ lo lắng, biết hắn đến trường đi học mới bớt lo đi một chút, nhưng đến kỳ nghỉ cũng vẫn rong ruổi bên ngoài khiến Viên Hữu Cầm không khỏi cảm thấy nhớ nhung da diết.
Nhất là phụ nữ tới tuổi này thì lại càng nhạy cảm hơn nữa.
- Em uống ngụm trà cho hạ hỏa, không phải con nó đã nói có việc phải làm rồi sao.
Viên Hữu Cầm nhận lấy ly trà nhấp một ngụm:
- Em muốn xem xem rốt cuộc thằng nhóc thối tha này tặng em cái gì!
Giang Chính Hoành ngẩng đầu lên nhìn vợ, trong lòng thầm nghĩ đàn bà đúng là đàn bà, tuy ngoài mặt tỏ ra tức giận nhưng vẫn thầm mong ngóng món quà mà con trai tặng, nhưng không biết ông có phần không nhỉ?
Đúng lúc đang nói thì cửa nhà họ Giang đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Giang Chính Hoành còn chưa kịp phản ứng đã thấy Viên Hữu Cầm chạy ra mở cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận