Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 697: Vừa đẹp trai vừa tinh tường (2)

Đúng vậy, vì có các dịch vụ kèm theo nên Giang Cần đã chia kế hoạch hợp tác với Zhihu ra thành các cấp độ với giá trị khác nhau rồi: 300 nghìn, 500 nghìn, 1 triệu, 3 triệu và 5 triệu.
5 triệu thì hơi cao, nửa năm chưa chắc đã bán được 1 phần, nhưng mức thấp nhất thì hắn vẫn có, chỉ cần cấp độ này vẫn còn tức là dịch vụ của hắn xứng đáng với cấp độ này.
Điều quan trọng nhất là vẫn còn một dịch vụ cao cấp nhất ở đằng trước và dịch vụ cấp 1 triệu ở đằng sau, cấp 3 triệu có vẻ sẽ tiếp cận được nhiều người hơn.
Tại sao Lưu Gia Minh lại chọn cấp 3 triệu? Bởi vì theo như những gì y tính toán, chỉ cần một câu nói “Ăn lẩu sợ nóng? Uống Gia Đa Cát” cũng đã đáng giá 3 triệu rồi.
Giang Cần không cho nhắc về tiền nong, đối nhân xử thế đầy nhân nghĩa như vậy, nếu y mua cấp 300 nghìn hay 500 nghìn thì đâu có thích hợp?
Tuy rằng y là một người làm ăn, học cách tiết kiệm tiền cũng là một điều cần học, nhưng lúc nào cần chắt bóp, lúc nào nên vung tiền thì phải biết rõ.
Sau khi ăn uống xong xuôi, tiệc cũng đã tàn, Giang Cần từ chối lời mời đi tăng hai của Lưu tổng, hắn tựa như một chính nhân quân tử quay về Đại học Lâm Xuyên. Trong lúc hắn đi tới cổng trường, khi đang về phòng 208 hắn đột nhiên nhận được một lời mời kết bạn, chú thích ghi “Tề Kỳ”.
Ai là Tề Kỳ?
Hắn không quen...
Giang Cần nhấn từ chối lời mời kết bạn, kết quả là chưa đi được 3 bước thì lời mời kết bạn của đối phương lại nhảy ra, lần này chú thích không ghi tên nữa, mà ghi 9 chữ “Học muội khóa dưới đã vứt rác giúp anh”.
Giang Cần suy nghĩ hồi lâu, sau đó chợt nhớ ra cảnh tượng ở trước cửa quán trà sữa Hỉ Điềm, vậy là đồng ý lời mời kết bạn của đối phương.
“Xin chào học trưởng ạ !”.
“Xin chào.”
Giang Cần lịch sự trả lời lại, sau đó nhét điện thoại vào túi, sau khi về phòng 208 mở máy tính lên, sau đó gửi email cho các doanh nghiệp ở hiệp hội thương gia Lâm Xuyên về bản kế hoạch marketing bước đầu của Zhihu.
Rất nhanh sau đó, điện thoại của hắn đã rung liên hồi, các sếp tổng của các doanh nghiệp khác nhau cũng lũ lượt gọi đến, hỏi chi tiết về điều kiện hợp tác.
Điều này như một vấn đề chung của toàn nhân loại vậy, rõ ràng trong bản kế hoạch đã nêu rõ các chi tiết, nhưng vẫn sẽ có người thiếu kiên nhẫn không đọc hết, cảm thấy thà gọi điện hỏi cho rõ ngọn ngành còn hơn phải ngồi ngẫm từng câu từng chữ, thắc mắc chỗ nào hỏi ngay chỗ đó, quá tiện!
Như hồi trước thì Giang Cần không rảnh phục vụ từng người như vậy đâu, nhưng lần này hắn rất kiên nhẫn giải đáp từng câu một cho bọn họ, dù sao thì bọn họ cũng sẽ tới dâng tiền cho hắn mà.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong cũng đã 11 rưỡi đêm, Giang Cần chẳng muốn về kí túc xá nữa nên lấy trong tủ ra một tấm chăn rồi đi tới phòng 207 để ngủ tạm một đêm.
“Học trưởng, anh ngủ rồi ạ?”
Tại phòng kí túc xá nữ của Học viện Tài chính, Tề Kỳ ôm điện thoại đợi hơn một tiếng đồng hồ, trong lòng cảm thấy thẩn thơ, trong đầu hiện ra cảnh tượng Giang Cần lái Audi bằng một tay vô cùng ngầu lòi.
Thì ra nam thần là người có thể vừa tự tin lái được xe điện của nữ vừa khiêm nhường lái chiếc Audi mà không hề sợ lời qua tiếng lại của mọi người.
Giống như bạn rất vĩ đại, nhưng người khác mắng bạn nhỏ bé, thì bạn vẫn có thể thản nhiên, cười một cái là qua chuyện và nói, đúng vậy, tôi rất nhỏ bé.
Nhưng nếu bạn thực sự nhỏ bé mà người khác chê bạn nhỏ, thì bạn sẽ thẹn quá hóa giận, tức muốn phát điên.
Đúng vậy, người càng giàu có thì lại càng nói mình chẳng có gì, còn người chẳng có gì lại thích khoe khoang rằng mình rất giàu có.
Ngày 16 tháng 9, tức 28 tháng 7 âm lịch, thích hợp sửa chữa, làm đường, thờ cúng, xây cầu, kị chuyển nhà, nhập trạch, lắp cửa, cất dầm nhà.
Sau một thời gian lên men, kế hoạch quảng bá điểm đến đầu tiên của Giang Cần đã trở thành đề tài bàn tán khắp nơi trong khu kinh doanh Lâm Xuyên, trong đó có một câu nói vô cùng đặc biệt: “Bạn có muốn chiếm lấy thị trường sinh viên toàn quốc không?”
Điều này đã thể hiện rõ tầm quan trọng của khả năng reo rắc niềm hy vọng, rõ ràng Zhihu chỉ mới mở 6 đến 7 trạm mà người ta đã lấy thị trường khu đô thị đại học của toàn quốc ra làm mồi nhử rồi, đúng là khốn kiếp.
Tất nhiên đã có người reo rắc hy vọng thì cũng sẽ có người ước mơ, tuy vậy vẫn có rất nhiều người hoài nghi những quy định và điều khoản trong đó.
Giang Cần thấy giải thích cho từng người một quá phiền toái, lại còn ảnh hưởng tới tiến độ của công việc nữa, nên hắn đã tổ chức một cuộc hội nghị trực tiếp để giải đáp thắc mắc và ký kết tại khách sạn quốc tế Long Khải.
Sau khi biết được ý định tổ chức cuộc họp này, lãnh đạo chính quyền thành phố Lâm Xuyên đã vô cùng tán thành, còn đặc biệt cử một tổ công tác tới để điều hành công tác.
Vì sao ư?
Vì đây tương đương với cuộc họp chính thức về chuyên môn đầu tiên của hiệp hội thương gia Lâm Xuyên từ khi thành lập cho tới nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận