Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 203: Mãnh nam thích nhìn ngực mãnh nam

Ông chủ Cao vẫn cắn chặt cái giá cũ, thế nào cũng không nhả ra, rất dễ dàng đưa đề tài trò chuyện đến ngõ cụt.
Tiếp đó, y lại chuyển đề tài, phàn nàn về tất cả những chuyện vợ cũ đã làm với mình.
Ngụy Lan Lan vốn định cúp máy, nhưng bị Giang Cần ngăn cản, cũng bảo cô mở loa, cứ như vậy, hai người nghe y dong dài nửa ngày, đầu óc cũng bắt đầu xoay xoay.
- Ông chủ, người này nói nhảm quá nhiều, tôi thấy lão căn bản không muốn bán lại, chỉ là muốn tìm người nói chuyện phiếm.
- Cô có thể phát hiện điểm này tức là đang trưởng thành rồi. - Giang Cần tỏ vẻ khẳng định với cô.
- Hả?
Ngụy Lan Lan có chút mờ mịt.
Giang Cần tựa vào tường:
- Cô nghĩ vì sao lão muốn nói chuyện?
- Còn không phải bởi vì vừa ly hôn, có nỗi lòng mà không biết trút cùng ai, gặp được một người thì lập tức muốn kể mình khổ như thế nào.
- Đây chính là điểm đột phá, chúng ta cứ nghe là được.
Mười một giờ tối, đánh bài mỏi tay, miệng nói chuyện phiếm cũng bắt đầu mỏi, mọi người ngồi trên thảm phòng khách và bắt đầu xem ti vi.
Điểm tốt nhất của hoạt động tập thể là không cần sợ nhàm chán, cho dù là quảng cáo mua sắm cũng có thể xem hăng say, “không phải là 998, cũng không phải là 598, chỉ cần ngay bây giờ nhấc điện thoại lên và gọi, giá chỉ có 98 tệ mà thôi”, mọi người xem say sưa, sau khi xem xong cảm thấy người dẫn chương trình lừa người còn giỏi hơn ông chủ.
Sau khi quảng cáo kết thúc chính là phim, hơn nữa cả hai chuyển đổi rất nhanh chóng, rất bất ngờ không kịp đề phòng.
Vừa rồi Giang Cần ngồi bên ngoài gọi điện thoại cùng Ngụy Lan Lan, căn bản không biết trên ti vi chiếu cái gì, kết quả cuối cùng cũng thấy được…
Một người đàn ông mặc âu phục, quỳ một gối xuống, tay cầm một bó hoa hồng tươi đẹp.
Nhìn bối cảnh, hẳn là ở đại sảnh công ty, hoặc là tiền sảnh khách sạn.
Một cô gái mặc trang phục công sở xách cặp công văn, đang cảm động, tay che miệng, nước mắt đã nhịn không được mà muốn tràn ra hốc mắt.
“Anh không muốn làm bạn với em nữa, chúng ta kết hôn đi.”
Giang Cần cầm điều khiển từ xa, ung dung mà đổi kênh, nhất thời bị Thời Miểu Miểu, Tô Nại và mấy cô gái khác vây công:
- Ông chủ, cậu muốn làm gì, bộ phim này hay lắm!
- Đừng xem, kết cục rất thảm. Hai người ly hôn, tiền sính lễ cũng không trả lại, nhà bị phán trả lại cho người phụ nữ. Người phụ nữ mang theo đứa nhỏ và kết hôn với người khác; hàng tháng, người đàn ông còn phải bỏ ra 1500 tiền phụng dưỡng, chồng mới của người phụ nữ ăn của anh ta ở của anh ta, ngay cả đệm ngủ cũng là của anh ta.
- Nói bậy, đây là phim truyền hình mới chiếu, cậu xem ở đâu?
- Tất cả tình yêu trên thế giới này đều trăm sông đổ về một biển, xem ít thôi, chúng ta xem Thủy Hử đi, ngọt hơn bộ kia.
Giang Cần đổi kênh, màn hình đang chiếu chương trình Trí Thủ Sinh Thần Cương.
Con gái nào có thích xem Thủy Hử, vì thế từ bỏ ti vi, bắt đầu mồm năm miệng mười nói chuyện phiếm, nói đề tài gì cũng có.
Nói tới nói lui, Tô Nại bỗng nhiên nhớ tới một chuyện:
- Này, trong trấn có một cây Nhân Duyên, các cậu có biết không?
- Tôi cũng thấy, nghe nói rất linh nghiệm, có đối tượng có thể cầu tình cảm lâu dài, không có đối tượng có thể cầu sớm ngày thoát ế, các cậu có thể đi thử xem.
Phùng Nam Thư:
Giang Cần ho khan một tiếng, lại bất động thanh sắc điều chỉnh âm lượng ti vi:
- Mau nhìn, Dương Chí phát hiện ra một đám người ở Triều Cái, khá lắm, diễn viên này là ai, cơ ngực bự quá!
Ánh mắt các nữ sinh lập tức trở nên quái dị:
- Ông chủ, sao cậu lại thích nhìn ngực đàn ông?
- Mãnh nam thường xem những thứ như vậy, đúng không Văn Hào?
- Hả? Đúng… có lẽ vậy.
Đổng Văn Hào hơi mệt mỏi, hai mắt him híp.
Giang Cần thấy thế cũng không ép buộc mọi người nữa, đưa tay tắt ti vi:
- Muộn quá rồi, Văn Hào cũng đã buồn ngủ, tất cả mọi người trở về ngủ đi.
- Mới mấy giờ, nói chuyện thêm một lát đi!
Tô Nại không đồng ý.
- Ngày mai phải dậy sớm leo núi, còn phải ngồi xe trở về trường, nghỉ ngơi sớm mới là con đường đúng đắn. Đúng rồi, hình như trên núi có một cái miếu rất linh nghiệm, ngày mai mọi người đều phải khẩn cầu tôi phát tài, không được vụng trộm ước nguyện khác.
Giang Cần đuổi mọi người đi, còn hắn thì đi ra ngoài nhà, nhìn sao và trăng đầy trời dạo bước hồi lâu, hưởng thụ không khí trong lành trong núi.
Lúc Đổng Văn Hào đứng lên đi vệ sinh đã là nửa giờ sau, kết quả vừa ra cửa đã nhìn thấy ông chủ khập khiễng đi vào, miệng mắng chửi, giống như uống thuốc súng vậy.
- Ông chủ, cậu vào thôn ăn trộm gà à? Sao lại bị dập thành như vậy?
- Không có việc gì, không cẩn thận ngã một cái mà thôi, anh giúp tôi đi nói với ông chủ du lịch nông thôn một chút, tôi cần mượn dùng iodophor.
Bạn cần đăng nhập để bình luận