Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 214: Ai là bà chủ? (2)

Tiểu phú bà có thể có thời gian ngẩn người, nhưng Giang Cần sẽ không rảnh rỗi như vậy. Hắn không ngờ Đại học Khoa học Kỹ thuật lại coi trọng chuyện vừa học vừa làm như vậy, coi trọng quá mức, lại muốn dự án ban đầu của hắn, lại muốn giáo sư Nghiêm đưa ra một phần văn kiện chính thức, cuối cùng còn muốn Giang Cần làm một phần kế hoạch trợ giúp học tập.
Giang Cần chạy tới chạy lui ba chuyến, cuối cùng cũng lấy được toàn bộ tư liệu, thầm nghĩ mụ nội nó cũng quá mệt mỏi đi, tôi chỉ muốn chiếm tiện nghi mà lại khó như vậy sao?
- Học tỷ, cho nước uống đi.
Tào Hinh Nguyệt rót cho hắn ly nước:
- Giang Cần, sự tình không phải một ngày là xong xuôi, hôm nay sắp tối rồi, trở về nghỉ ngơi một lát đi, lái xe trong trạng thái mệt mỏi rất nguy hiểm.
Giang Cần nghe xong cảm thấy có lý:
- Cũng đúng, người chết tiền không tiêu thì quá biệt khuất.
- Mau đi ngủ một giấc đi.
- Vậy tôi đi trước đây, chị nhớ tìm người sửa cửa sổ 207.
Giang Cần nhớ mãi không quên cửa sổ lọt gió, lại dặn dò một câu mới trở lại phòng 207, sau đó đắp chăn lên chuẩn bị ngủ.
Đường Lâm thấy Giang Cần rời đi, trong lòng nhịn không được hơi muốn cười, trong lòng tự nhủ tâm tư người này cũng quá rõ ràng, trước đây chưa từng tới văn phòng tổng, nhưng gần đây lại chạy tới nơi này hằng ngày.
Hắn không thể đến vì mình, vậy chính là vì bạn thân hoa khôi trường của mình sao?
Cô không biết Giang Cần đi con đường vừa học vừa làm, dù sao hạng mục của Giang Cần là do Tào Hinh Nguyệt quản lý, cho nên trong mắt cô, những văn kiện kia vốn có thể giải quyết một lần, hắn lại phải chia làm ba lần, tâm tư cũng rất khả nghi.
Bất quá khoan hãy nói, hắn thực sự đang đi đúng hướng.
Tại sao?
Bởi vì bạn muốn theo đuổi một cô gái, vậy bạn nhất định phải luôn luôn xoát cảm giác tồn tại, nếu như ngay cả cảm giác tồn tại cũng không có, sau này bạn làm sao đạt được hảo cảm? Đây là trực chỉ vào thói quen.
- Đường Lâm, em trực tiếp đặt bấm ghim lên tay chị luôn đi. - Tào Hinh Nguyệt trừng cô một cái.
Đường Lâm lập tức phục hồi tinh thần, vội vàng dời cái bấm ghim đi:
- Xin lỗi chị, vừa rồi em hơi thất thần.
- Tâm tư sinh động là chuyện tốt, nhưng yêu tới thất thần không phải là chuyện tốt, em như vậy rất dễ xảy ra vấn đề.
- Em là vừa nhìn thấy có chàng trai vụng về xoát cảm giác tồn tại ở trước mặt Hồng Nhan, nên cảm thấy rất thú vị, nhịn không được muốn cười.
- Ai cơ?
- Giang Cần vừa mới tới.
Tào Hinh Nguyệt nhìn cô giống như nhìn kẻ ngốc, trong lòng tự nhủ Hồng Nhan trông rất xinh đẹp là không sai, dù sao cũng là hoa khôi trường đứng thứ tư, hơn nữa còn lấy được thứ tư ở thời điểm bất lợi chuyển hệ, nói là đứng song song với đệ nhất cũng không quá đáng, nhưng có một người tên là Phùng Nam Thư em có từng nghe chưa?
Đó chính là Phùng Nam Thư!
Đúng lúc này, Hồng Nhan từ toilet trở về, thấy Giang Cần đã không còn ở văn phòng tổng, tâm tình không khỏi có chút mất mát.
- Hồng Nhan, Tiết Cương mời cậu ăn cơm.
- Giúp mình từ chối đi, mình không đi.
Đường Lâm nhịn không được thở dài, thay Hồng Nhan từ chối lời mời của phó chủ tịch khoa Thương mại Quốc tế Tiết Cương, trong lòng lại nhịn không được cảm thán, học trưởng à học trưởng, thật sự không phải là em ăn không của anh hay là không giúp anh, mà sự thật là bạn thân của em cứng như đá vậy.
Sáng hôm sau, Giang Cần lái xe đến Đại học Khoa học Kỹ thuật Lâm Xuyên, trình đầy đủ tài liệu đã chuẩn bị sẵn.
Chủ nhiệm đại đoàn ủy Khoa học Kỹ thuật Hồ Mậu Lâm sau khi xem qua gật gật đầu, đưa tay cầm lấy con dấu đỏ, đóng dấu lên thư phê duyệt vừa học vừa làm.
Sau đó, Thịnh Thị trực tiếp lái xe vào Đại học Khoa học Kỹ thuật Lâm Xuyên, đưa tới bảng hiệu mới và tờ rơi mới in.
Bởi vì là cuối thu nên nhiệt độ giảm mạnh, sớm muộn gì cũng lạnh lẽo, cách làm quạt quảng cáo kia sẽ không dùng được nữa, điều này không khỏi khiến cho Giang Cần cảm thấy tiếc nuối.
Bất quá ngoại trừ quạt, Thịnh Thị cũng cung cấp phương án thay thế khác cho Giang Cần lựa chọn.
Ví dụ như dù, cốc nước và mũ.
Nhưng so với quạt, những tài liệu quảng cáo này có chi phí quá cao, cũng quá không có lời, hơn nữa nếu chất lượng quá kém, chẳng những sẽ không có tác dụng tuyên truyền mà rất có thể sẽ gây ra sự phản cảm.
Mẹ nó trời mưa tôi cầm ô của các bạn đi chơi, đi được nửa đường chỉ còn lại cây que?
Cho nên tổng hợp lại, Giang Cần vẫn lựa chọn tờ rơi bình thường.
Sinh viên Đại học Khoa học Kỹ thuật đã ẩn chứa sự chờ mong đối với cuộc thi hoa khôi trường, trình độ tiếp thu trong lòng cũng tương đối cao, Giang Cần đặc biệt để Bàng Hải đánh dấu chuyện cuộc thi hoa khôi trường trên tờ rơi, coi như là bù đắp khuyết điểm thiếu tính thực tiễn của vật tuyên truyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận