Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 550: Sao cậu lại ngủ ở phòng mình? (2)

Giang Cần ngáp một cái, lại cầm điện thoại lên tai:
- Sạc điện thoại của Phùng Nam Thư bị hỏng, tối qua để điện thoại ở chỗ tôi sạc, được rồi, vậy thôi!
Hắn cúp điện thoại, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó tập bụng nửa tiếng, đợi đến khi tỉnh táo lại, Phùng Nam Thư cũng đã tỉnh, đang mơ mơ màng màng nhìn hắn.
- Giang Cần, sao cậu lại ngủ trong phòng mình?
- Lại ác nhân cáo trạng trước, rõ ràng là cậu ngủ ở phòng mình. Hơn nữa mặt trời đã sưởi nắng cho con hổ nhỏ rồi, mau đi rửa mặt, mình dẫn cậu đi ăn sáng.
- Hổ con ở đâu? - Phùng Nam Thư vẻ mặt ngơ ngác.
Giang Cần không thèm trả lời câu hỏi này, vươn tay kéo tiểu phú bà dậy, đưa vào phòng vệ sinh.
Sau khi rửa mặt xong, Giang Cần sang phòng bên cạnh lấy ba lô của Phùng Nam Thư, sau đó ra ngoài đi dạo một vòng, dành cho cô mười phút để thay quần áo.
Sau đó lại quay về đánh răng cùng cô, rồi mới chuẩn bị đi ăn cơm.
Phòng ở được sắp xếp theo số ký túc xá của lớp Tài chính 3, cho nên đối diện chéo với Giang Cần là Chu Siêu, sát vách Chu Siêu là Tào Quảng Vũ.
Thật trùng hợp, khi Giang Cần và Phùng Nam Thư đi ra khỏi phòng, Tào Quang Vũ cũng tình cờ kéo cửa đi ra ngoài.
- Chào buổi sáng lão Tào.
- Cậu, hai người không phải là bạn tốt sao?
- Ừ đúng, bây giờ chúng tôi đi ăn sáng, lát nữa gặp lại. - Giang Cần dẫn Phùng Nam Thư hiên ngang bước ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của đối phương.
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Tào Quảng Vũ sửng sốt nửa ngày, sau đó vô cùng lo lắng đi tới cửa phòng của Đinh Tuyết:
- Đinh Tuyết, chúng ta phải tranh thủ thôi, hai người bạn tốt ở đối diện nhà mình sắp sinh con rồi!
- Cút, anh mau đi xem hôm nay có bữa sáng gì, em đói bụng rồi! - Thanh âm Đinh Tuyết xuyên qua cánh cửa, khí thế như muốn vào rừng bắt cọp.
- Xú nương, đi thì đi!
Sau khi người lớp 3 ăn sáng xong, cũng đã gần 10 giờ, sau đó ai muốn leo núi thì đi leo núi, không muốn leo núi thì về phòng ngủ thêm một lát.
Trên đường trở về, tất cả mọi người bật Bluetooth của điện thoại, bắt đầu gửi ảnh cho nhau.
Chàng trai ấm áp Trang Thần đang ôm chiếc laptop, cắm thẻ SD vào, đọc ảnh chụp trong máy ảnh, chuyển vào thẻ nhớ của Giản Thuần.
Thực ra, một nửa chuỗi thao tác của y chỉ là giả vờ mà thôi, bởi vì y đang chuyển ảnh tối hôm qua ra ngoài, dùng photoshop kéo một đường cong làm sáng da cho mình, đồng thời khoanh vùng khuôn mặt của Giang Cần, kéo một đường cong làm tối da cho hắn.
Khi Giản Thuần lật xem ảnh chụp, ấn tượng của cô đối với y nhất định là thư sinh trẻ tuổi khí chất xuất chúng, ấn tượng đối với Giang Cần nhất định là than đen bẩn thỉu.
- A, Thuần Thuần, hình như thẻ nhớ của cậu không đủ dung lượng rồi.
- Mình dùng cái thẻ ấy cả một học kỳ rồi, chụp rất nhiều ảnh, hẳn là đầy rồi.
Trang Thần gãi đầu:
- Vậy phải làm sao? Lần này chúng ta chụp được khá nhiều ảnh, cậu có thẻ nhớ mới không?
Giản Thuần lắc đầu:
- Không có thẻ mới.
- Vậy hay là xóa bớt ảnh cũ đi?
- Không được, những bức ảnh đó đều là kỷ niệm quý giá của mình, xóa đi thì không tìm lại được đâu.
- Vậy phải làm sao?
Giản Thuần mím môi:
- Trang Thần, cậu chuyển ảnh của mình và Giang Cần vào trước đi, ảnh chụp chung của chúng ta thì cậu gửi qua email là được.
Nghe được câu này, trái tim Trang Thần đột nhiên bị thắt lại, giống như bị một cây búa nặng đập vào ngực:
- Hình như cậu không có máy tính mà? Mình gửi qua email, cậu cũng đâu có xem được.
- Không sao, lưu trong email sẽ không bị mất, để sau này xem cũng được.
- Hay là mình gửi ảnh chụp chung của cậu và Giang Cần qua email, cất ảnh chụp chung của chúng ta vào thẻ, đều như nhau.
Giản Thuần lập tức từ chối:
- Không được, tối nay mình muốn xem ảnh của mình và Giang Cần.
- Cậu… cậu xem ảnh của cậu ta làm gì? - Trang Thần nhịn không được nuốt nước miếng.
- Không làm gì cả, chỉ là xem thôi, hơn nữa mình còn phải gửi cho Tình Tình và Tưởng Điềm. Cậu nhanh làm giúp mình đi, cảm ơn cậu Trang Thần.
Sao chép hình ảnh, quá trình ghi đã đạt 85%. Thẻ nhớ của Giản Thuần lại một lần nữa đầy.
Năm 2009, thẻ nhớ điện thoại vốn đã nhỏ, lại thêm máy ảnh có độ phân giải cao nên ảnh chụp ra có dung lượng rất lớn. Thêm vào đó, Trang Thần quá ấm áp, chụp rất nhiều ảnh, cho nên không đủ chỗ là chuyện bình thường.
- Thuần Thuần, ảnh của cậu và Giang Cần nhiều lắm, không sao chép được nữa. Hay là gửi qua email đi.
Giản Thuần cắn môi dưới:
- Vậy thì xóa một số hình cũ đi.
Trang Thần nghe vậy liền mở to mắt, nhìn cô với vẻ khó tin:
- Không phải cậu nói ảnh trước đây đều là những kỷ niệm quý giá, xóa đi là không thể tìm lại được sao?
- Cũng có một số ảnh không quý giá lắm.
Trang Thần lặng lẽ thao tác, xóa bỏ những bức ảnh cũ trong thẻ nhớ, rồi sao chép ảnh chụp chung của cô và Giang Cần vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận