Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 580: Cô gia quả là diệu nhân (1)

Chiếc Bentley đã lâu không lái, có phần bụi bặm.
Giang Kiến lắp vòi phun nước tăng áp vào đầu ống, xịt mạnh vào thân xe. Chiếc chìa khóa treo bên hông hắn phát ra tiếng lách cách theo từng bước chân, trông rất có phong cách của người làm văn phòng.
Một giây trước còn vô cảm vung tiền ở trong văn phòng, giống như là nhà có mấy cái mỏ vàng vậy, một giây sau lại trộm nước rửa xe ở trường học, chú Cung làm tài xế cho nhà họ Phùng mấy chục năm nay, thấy qua người tài không có trăm thì cũng có chín mươi, nhưng chưa từng thấy ai vui tính như Giang thiếu gia.
- Cô gia quả là diệu nhân.
Chú Cung không nhịn được cảm thán.
- Hửm?
Bên tai Giang Cần vang lên tiếng nước ào ào, nghe không rõ, sửng sốt hồi lâu mới nhịn không được cười toe toét:
- Chú Cung, kịch diễn xong rồi, đừng gọi cháu là thiếu gia nữa. Hai chữ này làm cháu nổi hết cả da gà rồi.
Chú Cung khẽ mỉm cười:
- Được, Giang thiếu gia.
Lão già này thật sự cố chấp mà, Giang Cần đang cầm ống nước thì bỗng ngẩn ra, sau đó, tay phải giữ nguyên, tay kia móc điện thoại ra bấm.
Một phút, hai phút... Mười phút rồi mười lăm phút, chú Cung không biết phải làm thế nào, trong lòng thầm nghĩ, sao Giang thiếu lại đứng im bất động như thế.
Y vừa định nói thì phát hiện đại tiểu thư chạy đến từ con đường đầy bóng cây đối diện.
- Chú Cung.
- Đại tiểu thư, sao ngài lại tới đây?
Phùng Nam Thư duỗi ngón tay chỉ vào Giang Cần:
- Đến tìm Giang Cần chơi.
Giang Cần đổi tay phải sang tay trái, lắc lắc hai cái:
- Sao giờ cậu mới đến? Tay mình mỏi chết đi được. Mau nhìn, là cầu vòng.
Vòi tăng áp phun nước ra như mưa phùn, bay lả tả đồng thời khúc xạ ánh sáng, tạo ra một cầu vồng nhỏ có đủ bảy màu, như được treo trên nóc xe, cảnh tượng cực kỳ giống phim thần tượng.
Giang Cần hết sức đắc ý:
- Mình đã nói mình biết phép thuật rồi mà.
- Giang Cần, mình cũng muốn chơi. - Ánh mắt Phùng Nam Thư sáng lấp lánh, nóng lòng muốn cầm vòi tăng áp.
- Vậy cậu đừng lắc bậy nha, nếu góc độ không đúng sẽ biến mất đó.
Giang Cần đưa vòi nước cho cô, sau đó bước sang một bên ngồi xuống tảng đá, nhìn tiểu phú bà đang phun nước ầm ĩ dưới ánh mặt trời, đôi mắt hắn nheo lại, tâm trạng đặc biệt tươi sáng.
Thì ra cô gia đứng im giơ vòi nước, chính là giữ lại cầu vồng bất ngờ xuất hiện này cho đại tiểu thư nhìn...
Chú Cung liếc nhìn cuốn “Người ở rể cuồng ngạo tại đô thị, quyển cuối” trong tay, bỗng nhiên cảm thấy câu chuyện bên trong không có gì thú vị.
- Giang thiếu gia.
- Có chuyện gì vậy chú Cung? - Giang Cần ngẩng đầu.
Chú Cung lại gần:
- Chiếc Bentley này đã được sử dụng từ lúc đại tiểu thư lên trung học cơ sở, theo ý của gia đình, cũng đến lúc nên đổi xe rồi. Suy cho cùng thì xe có tốt đến đâu, sau một thời gian tính an toàn cũng sẽ giảm xuống.
Giang Cần nghe xong cảm thấy tê dại:
- Mới bảy năm? Người nhà giàu cũng quá khoa trương đi?
- Đối với người trong nhà, sự an toàn của đại tiểu thư mới là điều quan trọng nhất. Hơn nữa chiếc xe này cũng sẽ không bị lãng phí, mà được dùng vào mục đích khác, cho nên tôi muốn hỏi ý kiến của ngài?
Giang Cần sửng sốt một chút:
- Ý kiến gì?
- Giang thiếu gia thích loại xe nào?
Chú Cung cười híp mắt hỏi.
Giang Cần hoảng hốt, thầm nghĩ không xong rồi, chú Cung này thật sự coi mình là cô gia rồi. Nếu không, muốn đổi xe cho Phùng Nam Thư, ai lại hỏi ý kiến bạn tốt của cô ấy bao giờ!
Hắn nhịn không được nhìn thoáng qua cuốn “Người ở rể cuồng ngạo tại đô thị” trong tay chú Cung, trong lòng thầm nghĩ mấy tiểu thuyết chết tiệt trên mạng thật hại người mà. Hắn biết mặc dù bản thân mình tuy có chút tính xấu, nhưng làm việc vẫn rất có chừng mực!
- Chú Cung, có phải là nhà chúng ta không thiếu tiền không? Vậy thì mua một cái Rolls-Royce đi, sau này cháu sẽ dùng đến.
Công việc đã tạm thời xong xuôi, nhưng còn một vấn đề nghiêm trọng hơn đang ập đến, đó là kỳ thi cuối học kỳ 2.
Là ngôi sao học tập đầu tiên của Lâm Xuyên, hơn nữa còn được công nhận, nếu mỗi lần thi cuối kỳ đều chỉ đủ điểm qua môn thì quá mất mặt, mà trong những điểm số này, không biết có bao nhiêu giáo viên đã nâng điểm vì nể mặt hiệu trưởng Trương.
Thật sự là thành cũng do ngôi sao học tập, bại cũng do ngôi sao học tập.
Giang Cần vừa cảm thán vừa điên cuồng ôn tập, nhưng đáng tiếc, học không vào thì thật sự là học không vào.
Bởi vì khi bạn muốn cưỡng ép thoát thân khỏi một việc gì đó, muốn cống hiến 100% sức lực của mình cho việc khác, nếu không có thời cơ thì khó mà làm được.
Vì thế, ngày hôm sau hắn liền dẫn Phùng Nam Thư đi 207, khóa trái cửa phòng, sau đó cởi giày cô ra, đặt đôi chân mềm mại thơm tho của cô lên bàn trước mặt hắn, xem như một phần thưởng cho việc học tập chăm chỉ, quả nhiên hiệu suất đã tăng cao.
- Hôm nay lại là một ngày nhiệt tình học tập.
Giang Cần cực kỳ hài lòng, cảm thấy bụng đầy con chữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận