Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 97 -




Hôm nay, Thẩm Thắng Lợi từ thành phố trở về.
Bà nội Thẩm đã đặc biệt mua một ký thịt lợn để đến gặp con trai mình.
Thẩm Thắng Lợi ngồi trong sân, nói chuyện với bà nội Thẩm và những người hàng xóm về hai ngày qua những gì ông đã thấy ở trong thành phố.
“Các người không biết đâu, trong thành phố rất rộng mở, đường xá tấp nập, Cung Tiêu Xã của họ lớn gấp ba lần huyện của chúng ta!" Thẩm Thắng Lợi khoe khoang.
Bà nội Thẩm cười khúc khích, trên mặt càng cảm thấy có mặt mũi!
“Chậc, ông học ở thành phố được trợ cấp bao nhiêu?” Dì Tần vừa vặt rau vừa hỏi.
Miệng đang nói của Thẩm Thắng Lợi đóng lại.
“Đúng vậy, Thắng Lợi, được cho bao nhiêu vậy?” Bà nội Thẩm dùng nạng chọc vào ông ta.
“Lãnh đạo nói sẽ gửi…..… nhưng con không nhận được thông báo.” Thẩm Thắng Lợi lập tức héo rũ như quả cà tím bị khô héo vậy, khuôn mặt đen sạm đỏ bừng.
Dì Tần nhướng mi, đắc ý nói: "Còn không bằng cháu trai tôi, cháu trai tôi là một nhà chiếu phim, lần trước cháu tôi đi huấn luyện ba ngày, được cho năm đồng tiền!"
“Hô……. Nhiều như vậy?" Người chung quanh kinh ngạc.
Thẩm Thắng Lợi và bà nội Thẩm xấu hổ không thể ngẩng đầu lên.
Thẩm Kiều Kiều thắt bím tóc bên trên có hai chiếc kẹp bướm bằng nhựa được ghim vào.
Cô ta chột dạ hỏi: “Mẹ, hôm nay mẹ nấu món gì ngon?"
“Suốt ngày ăn ngon! Tiều tao đều mua giày vải quần áo cho mày hết rồi! Trong nhà không có gạo, lát nữa bà nội mày lại muốn mắng tao." Lý Phượng Chi tức giận đến cánh tay khẽ run.
Cô ta vuốt tóc nói: "Mẹ, sao không để Thẩm Thanh Ca về rồi nấu cơm cho chúng ta luôn? Tiện thể ép chị ấy móc tiền lương tháng này ra!"
Lý Phượng Chi đột nhiên bừng tỉnh, "Không sai! Vẫn là mày thông minh!"
Thực mau, Thẩm Thanh Ca bước vào cửa.
“Bà nội, bà mới đến đây à!" Cô gọi một cách ngọt ngào.
Bà nội Thẩm gật đầu, "Thanh Ca tan làm rồi sao, con mau đi nghỉ ngơi đi."
Thẩm Thanh Ca đang chuẩn bị vào phòng để đồ linh tinh, Lý Phượng Chi nặn ra một khuôn mặt tươi cười, "Thanh Ca, bà nội của con ở đây, hôm nay con sẽ nấu ăn phải không?"
Thẩm Thanh Ca nhìn thoáng qua có thể biết bà ta đang có ý đồ gì với cô.
Cô nhớ rõ ở đời trước, nhiều chuyện đã xảy ra sau khi Thẩm Thắng Lợi luyện tập trở về.
Ví dụ như khoản tiền trợ cấp ăn ở năm đồng tiền mà Thẩm Thắng Lợi làm mất, Thẩm Kiều Kiều đã nói với mọi người ở khắp mọi nơi rằng cô là người đã lấy trộm nó!
Vì vậy, mọi người trong làng đều nói rằng cô là một tên trộm, khi họ nhìn thấy cô họ phải trông chừng kĩ đồ đạc.
Nhiều năm sau, Quan bí thư chi bộ đã làm rõ khoản trợ cấp thực sự là do Thẩm Kiều Kiều mang đi.
Nhưng những người nói cô là kẻ trộm, đều không một ai xin lỗi cả.
“Được." Thẩm Thanh Ca đi vào bếp.
Hũ gạo chỉ có vài hạt gạo, hũ mì không có sợi mì!
Không có nguyên liệu thì khó có thể nấu cơm, hóa ra Lý Phượng Chi đang đợi cô ở đây.
“Chị, chúng ta đều biết, tháng này chị đã được phát tiền lương, đừng keo kiệt như vậy, lấy chút tiền mua gạo nấu cơm cho bà nội đi.” Thẩm Kiều Kiều nhàn nhã dựa vào khung cửa ăn hạt dưa.
“Ngượng ngùng! Tiền lương tôi đã lấy đi mua vải sợi tổng hợp để làm áo cho người yêu tôi rồi. Tôi không còn tiền!" Thẩm Thanh Ca bình tĩnh nói.
Thẩm Kiều Kiều lập tức hét lên, "Sợi tổng hợp? Tôi còn không bỏ được mặc nó. Vậy mà chị lại mua cho Bạc Đình? Chị điên rồi à? Nhiều như vậy tiền tôi có thể sài rất lâu đâu…….."
Cô ta bắt đầu coi tiền của người khác là của mình.
“Ha hả, tôi dùng tiền của mình có vấn đề gì sao? Nhưng thật rô cô đã ăn cắp khoản tiền trợ cấp năm đồng tiền của cha!" Thẩm Thanh Ca đánh thẳng vào trọng tâm.
Con ngươi Thẩm Kiều Kiều run lên, "Cái….... Cái gì năm đồng tiền? Tôi nghe không hiểu!"
“Cô còn không thừa nhận? Được rồi!" Thẩm Thanh Ca nắm tay cô ta kéo ra khỏi bếp.
Thẩm Kiều Kiều giãy giụa, vươn tay đẩy cô, "Chị điên rồi! Mau thả tôi ra! Thả tôi ra!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận