Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 585 -




Thẩm Thanh Ca mở to hai mắt nhìn, “Anh còn muốn đánh em?”
“Anh chỉ muốn đánh em ở trên giường.”
Nháy mắt, mặt già của người nào đó đỏ lên.
Bạc Đình có thể đứng đắn một chút hay không?
“Cảm ơn chú, dì.” Hổ Tử nhìn về phía Thẩm Thanh Ca, đột nhiên nói.
Nhiều hàng xóm lại bắt đầu khích lệ Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình.
Thẩm Thanh Ca cười cho có lệ, “Chúng tôi không hỗ trợ cái gì, chủ yếu là Hổ Tử dũng cảm.”
“Em dâu, Kim Chi cũng chạy rồi! Em là sinh viên, có thể giúp tôi làm một đơn ly hôn hay không?” Tam Thuận đỏ mắt nói.
Thẩm Thanh Ca lắc đầu, “Kim Chi đang mang thai, sẽ không ly hôn với anh, cô ấy chỉ hù dọa anh, mấy ngày nữa cô ấy sẽ tự trở về. Nếu Kim Chi sửa lại tật xấu, cũng không phải không thể ở bên nhau.”
Mấy người đàn ông bắt đầu chỉ chỏ, “Tam Thuận, cô ấy trở về, anh đừng cho cô ấy sắc mặt tốt! Lạnh nhạt với cô ấy! Anh là trụ cột trong nhà, cô ấy biết anh cũng không dễ chọc, tự nhiên sẽ mềm.”
Bạc Đình nghe mùi ngon, mắt Thẩm Thanh Ca trợn trắng, “Anh nghe cái gì?”
“Học tập một chút.”
Thẩm Thanh Ca dẫn đầu rời đi, Bạc Đình lập tức đuổi theo.
“Anh đừng học bọn họ, đó là bạo lực gia đình!” Cô nhẹ giọng.
Anh nhỏ giọng nói: “Chỉ có em bạo lực anh, anh nào dám bạo lực gia đình với em?”
Về đến nhà, Thẩm Thanh Ca tập kịch, đọc lời kịch.
Vào lúc 8 giờ tối, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình, A Chính đi chợ đen để nằm vùng.
Hôm nay cô cố ý nói những lời đó ở chợ đen, chính là để kích thích ăn trộm đến nữa.
A Chính mở kho hàng cách vách ra, vài người cùng nhau đi vào.
Vì phòng ngừa bị ăn trộm phát hiện, cố ý không mở đèn.
“Chị dâu, em giúp chị bắt ăn trộm thì được! Nhưng chị cũng giúp em một việc.” A Chính nhỏ giọng nói.
Thẩm Thanh Ca hoài nghi nói: “Việc gì?”
A Chính chỉ vào cô gái đằng sau, “Chị giúp em tìm việc làm cho cô ấy! Để cô ấy đừng đi theo em cả ngày như vậy nữa!”
“Ân nhân… Tôi chỉ muốn báo ơn.” Cô gái kia ấm ức nói.
“Quỷ báo ơn! Căn bản là ông đây không cứu cô.”
Thẩm Thanh Ca cười nói: “Tôi bán mứt lê, vừa hay đang thiếu người.”
Vài người đứng ở kho hàng nhỏ hẹp, Bạc Đình ôm Thẩm Thanh Ca, tay để bên hông cô, cố ý vô tình nhéo một cái.
Cô hung hăng tát vào mu bàn tay anh.
Bạc Đình lập tức thức thời thu tay lại, nhưng trong chốc lát, lại mò đến eo cô.
Cứ việc tối lửa tắt đèn nhìn không thấy bọn họ cụ thể đang làm gì, nhưng là cả người A Chính khô nóng đến không được.
“Hai người có thể đừng xằng bậy hay không, chúng tôi còn chưa có chết!” A Chính tặc lưỡi nói.
Mặt của Thanh Ca đỏ như gấc.
Bạc Đình cười nói: “Chúng tôi không xằng bậy, xằng bậy sẽ không để cậu nhìn đến.”
"Cái gì vậy? Dựa vào cái gì mà hai người có đôi có cặp, bên người tôi lại chỉ có một mầm đậu đỏ?” A Chính rủa thầm.
“Mầm đậu đỏ” không phục lắm nói, “Ân nhân, tôi không phải mầm đậu đỏ, anh muốn tìm đối tượng, tôi cũng có thể.”
A Chính muốn điên rồi, anh ta hận không thể dùng đầu đâm vào tường, “Ông đây thích dáng người tốt! Cô lại lớn thêm hai năm đi!”
Cách vách đột nhiên phát ra tiếng cạy khóa.
“Suỵt, đừng nói chuyện.” Thẩm Thanh Ca ý bảo bọn họ câm miệng.
Hơn mười phút sau, khóa bị cạy ra, phanh...
Cửa cũng mở ra.
Bạc Đình liếc nhìn qua khe cửa, “Ba người!”
“Chúng ta có 3 người rưỡi.” A Chính lộ ra nụ cười yên tâm.
“Tại sao là ba người… rưỡi?” Thẩm Thanh Ca hoài nghi hỏi.
A Chính chỉ vào mầm đậu đỏ sau mông, “Nửa cái.”
Thẩm Thanh Ca: "…"
Khi cách vách tất cả mọi người đi vào, Bạc Đình liền vọt ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận