Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 661 -




Thẩm Thanh Ca không hiểu ra sao, cô lại càng không phải là lớp trưởng.
Nhưng vẫn đi theo.
Khi đến văn phòng thì chỉ có một mình Mạnh Điệu.
Anh ta dựa vào bàn cười hỏi: “Thẩm Thanh Ca, cô nghĩ thế nào về tình yêu?”
“Tình yêu là chuyện hai người, tôi yêu người đó, người đó yêu tôi.” Thẩm Thanh Ca đáp.
“Tôi nghĩ tình yêu là sự lãng mạn và hạnh phúc.” Mạnh Điệu cầm cốc nước lên, “Vậy cô có bằng lòng ở bên tôi không?”
Thẩm Thanh Ca cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, Mạnh Điệu cư nhiên lại có thể nói ra những lời này.
"Tôi đã kết hôn rồi! Và anh cũng đã kết hôn rồi đúng không?"
Mạnh Điệu tháo chiếc nhẫn bạc trên ngón đeo nhẫn bên trái ra, "Nhưng tôi và vợ tôi đều có cuộc sống riêng, chúng tôi không xen vào chuyện của nhau. Tôi có thể có bạn gái, còn cô ấy cũng có thể có bạn trai. Tôi nghĩ cô cũng như thế!”
Thẩm Thanh Ca cảm thấy ớn lạnh ở trong lòng, thật kinh tởm!
"Những gì anh đang nói hoàn toàn không phải là tình yêu, đó chỉ là cái cớ cho sự vô trách nhiệm và phóng túng của anh mà thôi! Về sau đừng nói những chuyện như vậy với tôi nữa." Thẩm Thanh Ca chỉ vào anh ta và trách móc.
Mạnh Điệu tiếc nuối thở dài: “Cô quá bảo thủ, không dám phá vỡ lẽ thường, việc cô ở bên tôi cũng không anh hưởng đến chuyện cô yêu chồng mình mà.”
“Khốn nạn!”
“Đừng vội trách tôi. Tôi có nghe đồn hình như chồng cô không có việc làm? Anh ta ở nhà đợi bố thí à? Còn tôi có thể phụ đạo cho cô để thi lên nghiên cứu sinh và viết luận văn! Chúng ta có thể là tri kỷ, việc tốt như vậy cô không muốn có à?" Mạnh Điệu thấy việc không thành, giọng điệu trở nên rất khó chịu.
Thẩm Thanh Ca đóng sầm cửa lại.
Lần đầu tiên cô trải nghiệm được cái gọi là, không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.
Có thể đem đời sống riêng tư hỗn loạn như vậy miêu tả một cách thật nhẹ nhàng.
Sau khi trở về nhà, Thẩm Thanh Ca đi thẳng vào phòng làm việc tìm Bạc Đình.
Bạc Đình đang nghiên cứu thị trường chứng khoán tại bàn làm việc.
“Anh Đình!” Cô không biết nên bắt đầu thế nào, có chút xấu hổ.
“Sao vậy?” Anh cúi đầu phân tích số liệu.
Cô sợ làm phiền anh nên đành phải im lặng.
Một lúc sau, Bạc Đình đặt bút xuống và nhìn cô, "Có chuyện gì vậy?"
"Là... Học trưởng dạy thay kia kêu em ngoại tình với anh ta." Thẩm Thanh Ca nói.
"Tên khốn đó!" Bạc Đình đột nhiên đứng dậy, "Chuyện quái gì đang xảy ra ở Đại học Kinh Hải vậy? Giáo viên đều đê tiện như nhau à!"
Thẩm Thanh Ca an ủi anh: "Mộng Điệu không phải là giáo viên, anh ta chỉ là tiến sĩ tạm thời được nhà trường đưa đến để dạy thay thôi."
"Cái quái gì vậy? Anh ta muốn câu dẫn vợ anh à! Coi chừng đó!" Nói xong, Bạc Đình đi gọi điện thoại.
Bây giờ, Thẩm Thanh Ca nghĩ lại vẫn cảm thấy ghê tởm, Mạnh Điệu trông có vẻ khá đàng hoàng và ra dáng một quý ông.
Kết quả là, trình độ học vấn chỉ cho thấy được IQ chứ không nói lên được tính cách.
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca có giờ học thể dục và cô quay lại ký túc xá để thay giày thể thao.
Triệu Tiểu Tĩnh đỏ mặt nói: "Thanh Ca... Học trưởng Mạnh Điệu tối qua đã tỏ tình với mình. Cậu nói xem hay là anh ấy chưa kết hôn?"
Thẩm Thanh Ca vỗ trán cô ấy, "Cậu điên à? Cậu không nhìn thấy chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út tay trái của anh ta à?"
"Vậy tại sao anh ấy lại tỏ tình với mình? Có lẽ anh ấy đeo nhẫn để trang trí thôi? Đàn ông học ngoại ngữ cũng rất giỏi ăn mặc..."
Cô không ngờ rằng Triệu Tiểu Tĩnh trong tình yêu cũng sẽ ngu ngốc như thế, cô liền kể lại mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
Triệu Tiểu Tĩnh tức giận, "Tên khốn này! Mình lập tức đi tìm anh ta..."
Thẩm Thanh Ca kéo cô ấy lại, "Cậu không có bằng chứng, đến lúc đó anh ta sẽ không nhận."
Trên đường đến sân vận động, hai người nhìn thấy một cô gái bụng to và một phụ nữ mảnh khảnh đang hét lên dưới khu ký túc xá của tiến sĩ.
Nhân viên bảo vệ nhìn thấy nhưng không dám ra tay.
"Mạnh Điệu! Anh mau xuống đây! Khi nào thì anh sẽ ly hôn với vợ mình?"
"Mạnh Điệu! Không phải anh nói trong anh chỉ có tôi sao? Người phụ nữ này là ai?"
Hai người phụ nữ thay phiên nhau hét lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận