Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 314 -




"Này, cô nói vậy là có ý gì? Sao cô lại thuyết phục chồng tôi ly hôn với tôi chứ!" Khuôn mặt của Tiểu Ngư được bôi một lớp phấn, cô ta kiêu ngạo đi đến bên cạnh giường bệnh, ngồi xuống.
Xuyên Tử thấy Tiểu Ngư ăn mặc rực rỡ như vậy, trong giây lát không nói nên lời.
“Tôi không có ý gì cả, tôi chỉ sợ cô chịu ấm ức thôi.” Thẩm Thanh Ca phản bác.
Điều này khiến Tiểu Ngư có chút không nói nên lời, “Tôi không có ấm ức, trong lòng tôi vẫn có chỗ cho chồng của mình! Các người cũng đừng có ăn nói bậy bạ, anh Hỉ Tử và tôi chỉ là bạn mà thôi."
"Nếu trong lòng cô thực sự có Xuyên Tử, vậy chuyện hôm qua của Xuyên Tử là như thế nào? Lúc thằng bé bị thương, cô đã ở đâu vậy?" Trương Tuệ lạnh lùng hỏi.
Tiểu Ngư tủi thân nhìn về phía Xuyên Tử, Xuyên Tử nhìn thấy ánh mắt long lanh ấy liền thở dài, nói: "Mẹ, quên đi, đừng nói nữa."
Thấy vậy, Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình cũng lười khuyên nhủ.
“Đúng là nhiều lúc tốt quá cũng không thể kéo một con ác quỷ lầm đường lạc lối quay trở lại!” Sau khi Bạc Đình để lại câu nói đầy mỉa mai ấy liền kéo Thẩm Thanh Ca rời đi.
Buổi chiều, lúc gặp lại nhau ở ga xe lửa, Thẩm Thanh Ca đã kể cho A Long nghe về chuyện của Xuyên Tử.
A Long nghe xong cũng phải chặc lưỡi, bình thường anh ta hay đến nhà giao đồ ăn cho Khương Lê, vẫn có chút quen biết với Xuyên Tử.
"Chậc chậc, Xuyên Tử rốt cuộc đang làm gì vậy chứ? Bị cắm sừng mà vẫn bao che cho được!" A Long không khỏi thở dài.
Anh ta vừa nói xong thì có vài người đàn ông đang đẩy xe tới.
Nhìn kỹ hơn, đây không phải là Hỉ Tử, mối tình đầu của Tiểu Ngư hay sao?
“Sao lại là anh ta?” A Long ngạc nhiên hỏi.
Hỉ Tử mang nồi, bếp,.... từ trên xe xuống, “Hì hì, tao cũng vừa thu được một mẻ khoai tây nhỏ, tao cũng đến đây để bán.”
A Long tặc lưỡi, “Người anh em, như vậy là đang vi phạm quy định rồi!"
"Khoai tây nhỏ mày làm không bán được thì sao không để người khác bán chứ?" Lúc Hỉ Tử nói lời này chính là cố ý để Bạc Đình cùng Thẩm Thanh Ca nghe thấy.
Rõ ràng anh ta đang cố ý khiêu khích, để trả thù bọn họ mà.
Sắc mặt Bạc Đình trầm xuống, lông mày cũng nheo lại.
Trái tim Thẩm Thanh Ca đập nhanh, cô sợ Bạc Đình sẽ đánh nhau với Hỉ Tử, nên lập tức nắm tay Bạc Đình lại, “Anh Đình…”
“…” Bạc Đình cũng nắm tay cô, không nói gì.
Hỉ Tử vui vẻ giơ bảng giá lên: “Mọi người đến đây mua đi. Một bát khoai tây nhỏ giá 2 xu.”
Câu nói này của Hỉ Tử đã đem A Long chọc cho tức giận, anh ta siết chặt nắm đấm, nói: "Rõ ràng mày đang muốn phá hoại công việc kinh doanh của bọn tao! Tao bán nó với giá 3 xu một bát, mày lại dám bán nó với giá 2 xu!"
"Xuy, vậy mày giảm xuống còn 1 xu đi!" Hỉ Tử nói.
"Mày chính là một tên lưu manh." Chính vì có sự hiện diện của Thẩm Thanh Ca, A Long mới không dám chửi bới, anh ta đã kìm nén lại rất nhiều rồi.
Những lời này của A Long khiến Hỉ Tử không khỏi bật cười.
"Ha ha ha ha... Nếu tao nhớ không nhầm! Mày mới là lưu manh thực sự trong khu vực này đi!"
A Long tức giận đến mức xắn tay áo lên định đánh nhau, nhưng vẫn là bị Bạc Đình tóm lấy cổ tay giữ lại.
Thẩm Thanh Ca bình tĩnh nói: "Lúc trước tôi bán bao nhiêu, bây giờ vẫn bán như vậy.”
“Chị dâu…” A Long cảm thấy vô cùng khó chịu, “Tên khốn đó chính là đánh đòn tâm lí! Ai đời lại muốn mua cái gì đắt hơn chứ?”
Cô không nói gì, lấy ra mấy lọ gia vị rắc vào nồi.
Vấn đề chính khiến món ăn trở nên không ngon là do A Long không biết nêm gia vị và không chắc chắn về lượng gia vị cần dùng... Cậu ấy chính là đã bị Bạc Đình biến thành người không có tài nấu ăn.
“Anh bán trước đi.” Thẩm Thanh Ca không quan tâm nói.
Hỉ Tử cười sắp chết khi thấy bọn họ không thương lượng gì về giá cả, "Các người chính là một lũ ngu ngốc, thiển cận, thế mà vẫn còn không hạ giá!"
"Mày nói ai ngu ngốc?"
"Tao nói người đang nói chuyện với tao đó!"
A Long tức giận, lao tới túm lấy cổ áo của Hỉ Tử.
Hỉ Tử thấy vậy vẫn là bình tĩnh, cười đắc ý nói: "Đồn cảnh sát ngay cạnh đây, nếu mày dám đánh tôi, tao sẽ đưa mày vào đó giống như cách sáng nay đại ca của mày đưa tao vào!"
"..." Bây giờ, A Long đã tức giận đến cực điểm rồi, nhưng anh ta cũng không dám hành động liều lĩnh.
Hỉ Tử mắng: "Đúng là đồ hèn nhát!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận