Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 433 -




Bạc Đình lập tức lao xuống sông, tóm lấy cổ áo của Bạc Trường Sinh, kéo cô bé lên.
May mắn là sông rất cạn, chỉ cao hơn đầu gối.
Nhưng toàn thân của Bạc Trường Sinh cũng ướt sũng trông rất thảm, từ trên áo khoác từng giọt nước rơi xuống.
Đôi mắt nhỏ đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, cô bé mếu máo nhìn Bạc Đình: “Anh trai…”
Bạc Đình nhíu mày.
“Trường Sinh…” Thẩm Thanh Ca đau lòng bước tới, vươn tay muốn ôm cô bé.
Bạc Đình nhanh chóng cởi áo khoác ra quấn quanh người Bạc Trường Sinh, ôm cô bé vào lòng mà không đưa cho Thẩm Thanh Ca.
“Sao mấy đứa dám bắt nạt em gái của tôi? Cứ chờ mà xem.”
Bạc Đình sải bước ôm Bạc Trường Sinh nhanh chóng trở về.
Thẩm Thanh Ca nhìn vẻ ngoài bá đạo của anh, sau đó còn có suy nghĩ cảm thấy anh rất đẹp trai.
“Vương Phương, em cứ chờ đó đi.” Cô còn nói những lời hung ác.
“Vốn dĩ là do Trường Sinh giành công chúa của em.” Mặt Vương Phương đỏ bừng, trong lòng rất khó chịu.
Ngay từ đầu, Vương Phương cũng rất thích Bạc Trường Sinh.
Không biết tại sao mình lại tức giận rồi đẩy cô bé.
Khi bọn họ về đến nhà, Thẩm Thanh Ca nhanh chóng thay quần áo khô cho cô bé và để cô bé ngồi trên giường.
Ngoài ra còn có một lò than để dưới đất.
“Em uống đi.” Bạc Đình đưa một ly cacao với gừng cho cô bé.
“Vị ngọt quá.” Đôi mắt nhỏ của Bạc Trường Sinh tràn ngập sự nghi ngờ.
Thẩm Thanh Ca mỉm cười nhìn Bạc Đình, “Mau nhìn đi, anh trai của em lo cho em thế nào. Anh ấy thậm chí còn pha cacao gừng cho em nữa đó.”
“Sẽ tốt hơn nếu không có gừng.”
Bạc Đình lạnh lùng nói, “Không có gừng thì em không cần uống.”
“Hừ!” Bạc Trường Sinh tức giận xoay mặt qua bên kia.
Thẩm Thanh Ca không khỏi cau mày, sao hai anh em này lại cãi nhau rồi?
Bạc Trường Sinh rất phối hợp, uống một ngụm canh gừng nóng xong rồi thì cô bé ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ.
“Anh đến nhà Vương Chí một chuyến.” Bạc Đình bình tĩnh nói.
Thẩm Thanh Ca lo lắng nắm tay anh nói: “Để em đi, cãi nhau không thích hợp với anh.”
Cuối cùng hai người quyết định đi cùng nhau.
Trên đường đi, sắc mặt Bạc Đình vô cùng khó coi, cả người toát ra cảm giác lạnh lẽo.
“Anh có nghĩ tất cả chuyện này đều là do Vương Phương không?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Bạc Đình lạnh lùng nói: “Còn có Đỗ Kỳ Kỳ.”
“Đúng vậy…”
Đỗ Kỳ Kỳ công khai tham gia trò chơi của mấy cô bé, thậm chí còn kêu các bé trai đến chọn người đẹp nhất!
Thật là buồn cười!
Khi đến nhà Vương Chí, hiểu nhiên bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Mẹ của Vương Chí, Bà Lục đã sớm mở cửa, ngồi trong sân bẻ bắp.
Vương Phương ngồi ở chiếc ghế nhỏ bên cạnh, vẻ mặt không có chút sợ hãi nào.
Nhiều đứa trẻ cũng đứng xem trước nhà Vương Phương.
“Bà Lục, vừa rồi Vương Phương đẩy Trường Sinh xuống sông, nhà bà có phải cũng nên xin lỗi Trường Sinh của chúng tôi hay không?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Bà Lục nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi, Phương Phương nhà chúng tôi không cố ý.”
“Nếu như thế thì có phải bà nên đến nhà để nói lời xin lỗi trực tiếp với con bé hay không?”
Bà Lục cười khinh thường, nói: “Là con của các người à? Haha, nếu thật sự là con của cô, tôi nhất định sẽ mang Vương Phương đến tận nhà! Nhưng con bé kia là một đứa trẻ hoang!”
“Khi Bạc Đình cưới cô, tôi không gặp bất cứ người lớn tuổi nào trong gia đình của cậu ta. Tôi không tin Trường Sinh là em của cậu ta! Tại sao chỉ vì một đứa trẻ hoang mà dám bắt Phương Phương nhà chúng tôi phải xin lỗi chứ? Phương Phương nhà chúng tôi chính là em gái của đội trưởng đội sản xuất. Trường Sinh là cái thá gì?”
Những nét tức giận trên mặt Bạc Đình bắt đầu xuất hiện, anh đứng dậy, nắm chặt tay, ánh mắt lạnh lùng.
Thẩm Thanh Ca khoanh tay nói: “Đều là người cùng thôn nên tôi không muốn tranh cãi với các người! Nếu như vậy thì các người liền đưa tiền bồi thường cho tôi đi! Đừng nói Vương Chí là đội trưởng đội sản xuất. Anh ta không phải là đội trưởng đội chúng tôi, không có quyền quản chúng tôi!
“Cái gì? Đưa tiền?” Bà Lục trực tiếp bị câu nói đó dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.
Vương Phương vội vàng đứng dậy đóng cửa lại: “Các người đúng là mấy kẻ xấu xa! Mau cút đi!”
“Nếu dám đóng cửa, chuyện này dù có dùng hai mươi đồng tiền cũng chưa chắc giải quyết được.” Thẩm Thanh Ca khó chịu đỡ lại cửa.
Vương Phương bị dọa sợ lui về phía sau vài bước, “Cô đang hù dọa ai thế? Cô là đứa con hoang, còn mang về đây thêm một đứa con hoang! Cả nhà đều là con hoang có cái gì lợi hại chứ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận