Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 581 -




“Thượng Tiểu Văn! Thế mà lại là cậu!” Thẩm Thanh Ca kinh ngạc nói.
Bây giờ hết thảy đã rõ ràng!
Chắc chắn là Thượng Tiểu Văn ghen ghét Tạ Dương kiếm được tiền, cho nên không biết lấy cá nóc từ nơi nào, lấy danh nghĩa của Tạ Dương bán đi.
Sau đó muốn vu oan cho Tạ Dương…
“Đồng chí cảnh sát, bắt cậu ta lại bắn chết đi! Chính là cậu ta bán cá nóc cho chồng tôi, hại chồng tôi suýt chút nữa thì chết.” Kim Chi hung ác đạp Thượng Tiểu Văn mấy cái.
“Tôi không biết cá nóc có độc, tôi cũng vô tội! Các người không thể bắt tôi!” Thượng Tiểu Văn khiêu khích nhìn về phía Tạ Dương và Thẩm Thanh Ca.
Tựa như đang nói, tôi giá họa cho cậu ấy thì thế nào? Tôi không phải ngồi tù!
“Cậu dám nói cậu không biết? Nếu cậu không biết, vừa rồi cậu chạy cái gì?” Kim Chi tức giận nói.
Thẩm Thanh Ca tiến lên, “Thượng Tiểu Văn, cậu không biết cá nóc có độc, chẳng lẽ chính cậu chưa từng ăn à? Như vậy đống cá nóc đó tới từ đâu?”
“Tôi mua của người khác, đương nhiên là chưa từng ăn…” Thượng Tiểu Văn nói xong, cuống quít che miệng lại.
Thằng nhóc này đúng là chưa từng nói dối, lập tức đã nói lỡ miệng.
“Đồng chí cảnh sát, Thượng Tiểu Văn thừa nhận chính mình bí mật mua bán cá nóc!” Thẩm Thanh Ca chờ cậu ta thừa nhận.
Nhập hàng, bán hàng, quá trình đều có!
Đúng là phù hợp với đầu cơ trục lợi*!
*[Đầu cơ trục lợi: lợi dụng cơ hội để kiếm lợi riêng một cách không chính đáng.]
Cảnh sát lấy ra còng tay từ bên hông, còng đôi tay của Thượng Tiểu Văn lại, “Đi trại giáo dưỡng với tôi! Tuổi còn nhỏ, đã làm loại chuyện đầu cơ trục lợi này!”
“Tôi không đi, tôi không đi…” Vành mắt của Thượng Tiểu Văn đỏ lên.
Thẩm Thanh Ca vẫy tay với cậu ta, “Đi thong thả không tiễn!”
Khuôn mặt của Thượng Tiểu Văn đầy nước mắt.
Mọi chuyện rốt cuộc đã kết thúc, Kim Chi không xin lỗi cũng không cảm ơn, trở về phòng.
Tam Thuận tiễn mọi người đi.
Tạ Dương cúi đầu nói với Thẩm Thanh Ca: “Cảm ơn chị, em lại gây thêm phiền toái cho mọi người rồi.”
“Chuyện này không liên quan đến em, là người khác muốn hại em.”
“Không ngờ rằng Thượng Tiểu Văn lại tàn nhẫn như vậy... Ngày mai em sẽ nói với hàng xóm láng giềng, bán cá trừ em cũng chỉ có chị Hoàng Anh, miễn cho hàng xóm láng giềng bị lừa.”
Khi về nhà, giáo sư Lý mời Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình về nhà ăn cá nóc.
“Tôi làm cá nóc rất ngon, hai người nếm thử đi.”
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đành phải nghe lời ăn thử.
Cá nóc được bưng lên bàn, Thẩm Thanh Ca gắp một miếng bỏ vào trong miệng, thật sự vô cùng tươi ngon, thịt tươi mới.
“Ăn ngon!” Nếu không phải cô không biết xử lý cá nóc, chắc chắn cô sẽ bán món này.
Giáo sư Lý cười nói: “Nếu cháu muốn học, đợi chút nữa tôi dạy cháu cách xử lý.”
“Cảm ơn giáo sư Lý.”
Bà Lý đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: “Thanh Ca, sang năm cháu sẽ học năm hai, cháu suy xét xong chuyện du học nước ngoài chưa?”
Thẩm Thanh Ca liếc nhìn Bạc Đình, cô kiên định nói: “Cháu không định đi.”
“Sao lại không đi? Con gái chúng tôi công tác ở nước ngoài đấy.” Bà Lý nói.
“Nếu có cơ hội đi, cháu sẽ để Thanh Ca đi.” Bạc Đình cưng chiều nhìn Thẩm Thanh Ca.
Giáo sư Lý gật đầu, trêu chọc nói: “Vẫn là Tiểu Đình có giác ngộ, Thanh Ca, Tiểu Đình cũng không chạy được.”
“…” Thẩm Thanh Ca bực bội ở trong lòng.
Cô tàn nhẫn nhéo đùi anh một cái, Bạc Đình hít hà một hơi.
“Thanh Ca, đây là một cơ hội tốt, bỏ lỡ thì thật sự sẽ không còn. Cháu yên tâm, Tiểu Đình sẽ vẫn luôn chờ cháu…” Giáo sư Lý trêu chọc.
Bà Lý đưa mắt ra hiệu với ông ấy, giáo sư Lý mới im miệng lại.
Thẩm Thanh Ca rũ mắt, nhưng tại sao mỗi lần Bạc Đình đều phải chờ cô chứ?
Đi vài bước là về đến nhà, Bạc Đình chậm rãi khép cửa lại.
“Thanh Ca, em không muốn đi du học sao?” Bạc Đình hỏi.
Cô gật đầu.
Bạc Đình đắc chí nói, “Vì anh sao? Nếu em không muốn rời xa anh, thì anh ra nước ngoài với em.”
“Anh không thể ra nước ngoài cùng em, chính sách không cho phép.”
Dựa theo sự phát triển ở đời trước, hai năm này công ty chứng khoán của Bạc Đình có khởi bước.
Cô không muốn cản trở anh.
“Nếu em vì anh mà từ bỏ ra nước ngoài học, sau này em sẽ hối hận. Anh không muốn em hối hận.” Anh xoa đầu cô.
“Đến lúc đó rồi nói sau, em không nói mấy thứ này.” Cô ôm eo anh.
Bạc Đình rũ mắt, “Trốn tránh có tốt không?”
“Con người anh sao lại đáng ghét như vậy? Em đang phiền, anh còn tranh luận!” Cô hung hăng nhéo vào mông anh.
“Người phụ nữ lưu manh.” Lỗ tai anh ửng đỏ, đẩy tay cô ra.
Cô cười phá lên, “Tập luyện một chút, cái này gọi là quấy rối tình dục. Sau này nếu anh gặp được một người phụ nữ làm như vậy đối với anh thì phải làm sao bây giờ?”
“Trên thế giới nào có nhiều phụ nữ lưu manh như vậy?” Bạc Đình phủ định lời cô nói.
Thẩm Thanh Ca đánh vào ngực anh một cái, “Em không phải người phụ nữ lưu manh!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận