Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 212 -




Ngày hôm sau.
Thẩm Thanh Ca và Chu Quế Hoa đã hẹn cùng nhau đến thăm những người phụ nữ đang mang thai ở trong thôn.
Bạc Đình không hỏi tại sao, nhưng khăng khăng đòi đi theo.
Sau khi tới nơi, anh chỉ biết xấu hổ đứng ngoài cửa!
Anh là một người đàn ông to lớn, đi thăm một người phụ nữ có thai không quen biết thì quá kì cục đi?
Những người không biết còn nghĩ rằng bọn họ có quan hệ gì với nhau.
Thẩm Thanh Ca và Chu Quế Hoa đã chia sẻ kiến ​​​​thức về sức khỏe với các bà bầu trong vòng nửa tiếng, khi họ ra khỏi nhà, bị mắt trời chiếu rát hết người.
“Anh Đình, bên ngoài nóng như vậy, sao anh không vào trong ngồi?” Cô lấy mu bàn tay lau trán.
Khuôn mặt rám nắng của Bạc Đình cũng lấm tấm mồ hôi, anh nhẹ giọng nói: "Anh là đàn ông, anh vào xem phụ nữ mang thai thì còn ra thể thống gì?"
Cô không khỏi mỉm cười, Bạc Đình thực sự biết đúng mực, làm cô rất yên tâm.
“Thanh Ca thật là may mắn, Bạc Đình có bản lĩnh như vậy, mà còn thương cô nhiều như vậy.” Chu Quế Hoa vỗ vỗ cánh tay cô đùa giỡn nói.
Cô thoải mái, hào phóng gật đầu.
Đúng vậy, cô thực sự rất là may mắn!
Cư nhiên có thể làm lại từ đầu và kết hôn với Bạc Đình.
Hai người nắm tay nhau về nhà, trên đường tình cờ gặp Thẩm Kiều Kiều và Triệu Sơn Hà đang tan làm. Hai người bọn họ đang cãi cọ ồn ào.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình nhìn nhau cười.
Về đến nhà, Thẩm Thanh Ca nhờ Bạc Đình giúp cô làm sạch hai chậu tôm hùm.
Không một chút chần chừ, Bạc Đình ngồi trên băng ghế và dùng kéo cắt đầu tôm……
“Em không bán trứng da hổ nữa à?” Bạc Đình hỏi.
“Em mất 300 đồng tiền để mua một quầy hàng ở nhà ga! Nếu bán trứng không biết bao lâu thì mới lấy lại vốn?" Cô đã suy nghĩ kĩ rồi, về sau cô sẽ bán tôm hùm.
Một bát một đồng tiền!
Bạc Đình nhìn cô với ánh mắt tán dương.
Vợ của anh cũng thật có khả năng.
“Thanh Ca, lần này em đã tốn hết bao nhiêu tiền để chữa bệnh cho mẹ vậy? Anh sẽ trả lại cho em." Bạc Đình đột nhiên nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên suy sụp, cô cau mày véo cánh tay anh.
Bạc Đình rên rỉ trong đau đớn.
“Em không phải là vợ của anh sao? Anh làm gì khách sáo với em như vậy!" Thẩm Thanh Ca càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, càng nghĩ càng tức giận, mắt chuyển sang màu đỏ.
Bạc Đình không dám lấy tay bẩn lau mặt cho cô, vội vàng nói: "Anh là một người đàn ông, làm sao có thể để em nuôi anh? Em kiếm tiền cũng không dễ dàng, anh cảm thấy đau lòng cho em.”
Anh hy vọng rằng mình có thể vượt qua người cha khốn nạn của mình và biến Tiểu Thanh Ca trở thành một phu nhân giàu có ở thành phố Thượng Hải.
Sống trong một ngôi nhà lớn, ngồi một chiếc xe hơi nhỏ, mua bất cứ thứ gì cô muốn……
“Vợ chồng làm sao có thể trả hay không trả? Anh không coi em là người một nhà sao?" Cô bĩu môi.
“Được, được, anh sẽ không trả lại! Anh sẽ ăn của vợ anh, mặc quần áo của vợ anh và được vợ nuôi!" Bạc Đình nói lung tung để lấy lòng cô.
Thẩm Thanh Ca ngay lập tức bị chọc cười, cô mới không nuôi tiểu bạch kiểm!
Cô ngồi xổm bên cạnh Bạc Đình và nói một cách nghiêm túc: "Anh Đình, mặc dù bây giờ chúng ta có đủ cơm ăn áo mặc, nhưng bệnh của mẹ phải đến thành phố Thượng Hải để điều trị. Vì vậy, chúng ta phải đến thành phố Thượng Hải làm việc, mua nhà và làm phẫu thuật cho mẹ.”
“Ừ.” Đôi mắt Bạc Đình buồn bã, anh chậm rãi gật đầu.
Hai người bọn họ cứ như vậy ngầm hiểu ý nhau vạch ra kế hoạch tương lai, đầu hai người dựa càng ngày càng gần, đến khi môi sắp dán vào nhau thì có tiếng gõ cửa.
Trong lòng Bạc Đình mắng một câu.
Thẩm Thanh Ca lập tức đứng dậy đi mở cửa.
Cô nhìn thấy Hoàng Anh đang đứng trước cửa và xấu hổ nói: "Chị Thanh Ca, chị có thể cho em một ít tôm hùm được không? Em cũng muốn ăn."
Thẩm Thanh Ca dở khóc dở cười, cô cho Hoàng Anh vài ký tôm hùm và chỉ cho cô ấy cách làm.
Lúc tiễn Hoàng Anh ra ngoài, Tần Thiết Ngưu bưng một ký thịt khô đang đi ngang qua nhà cô.
“Anh Thiết Ngưu? Tại sao anh lại đến phía tây thôn vậy?" Thẩm Thanh Ca chào hỏi.
Tần Thiết Ngưu xoa xoa gáy của mình, "Ha ha, mẹ tôi đã làm mai Xuân Hoa cho tôi, tôi đi qua nhìn xem một chút."
Mặt Thẩm Thanh Ca tối sầm lại.
Cô không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng ở đời trước Tần Thiết Ngưu là một trong số ít người trong thôn không bắt nạt cô.
Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không nỡ để Tần Thiết Ngưu cưới một người phụ nữ độc ác như vậy, cả đời sống trong mơ màng hồ đồ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận