Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 498 -




Buổi trưa, Thẩm Thanh Ca vừa mở cửa thì đã thấy Bạc Đình đến đón cô.
Anh nhéo eo cô, ánh mắt u ám nói: “Ai tặng anh bốn tấm vé? Hả?”
“Em muốn giúp Hoàng Anh.” Cô có chút áy náy rũ mắt xuống.
“Em nói anh kiếm đâu ra bốn tấm vé đây?” Anh nhéo cằm cô.
Cô ôm mặt anh nói: "Anh chắc chắn có thể tìm ra cách! Em tin anh!"
"Tốt hơn hết em nên hy vọng vẫn còn bán vé đi."
Bạc Đình đạp xe đến phòng bán vé, chỉ còn lại hai vé cuối cùng .
Anh khinh thường nói: "Phim trẻ con như vậy mà cũng có nhiều người xem! Không biết mắt bọn họ bọ sao?"
"Đừng nói nhảm nữa! Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Cô ôm lấy cánh tay anh.
“Anh có cách.”
Bạc Đình đến sớm hơn nửa tiếng, mua từ người khác hai tấm vé với giá gấp mấy lần.
Vé xem phim bây giờ chỉ có giá 20 xu nên Thẩm Thanh Ca cũng không cảm thấy quá đau lòng.
Khi tới giờ chiếu phim, A Long và Hoàng Anh ngồi cùng nhau, trong khi Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca ngồi ở hàng sau.
Thẩm Thanh Ca cũng không biết Bạc Đình đã làm điều đó như thế nào!
Lúc này vé xem phim được chia thành số lẻ và số chẵn, khác với thứ tự vé xem phim ở đời sau, không biết làm thế nào mà anh lại mua được vé xem phim cho các ghế liền kề trong thời gian ngắn.
“Thật nhàm chán.” Ở đời trước, Thẩm Thanh Ca đã vô số lần xem nòng nọc tìm mẹ trên TV.
Bạc Đình nhìn thấy phía trước nơi A Long và Hoàng Anh đang chăm chú dán mắt vào màn hình, anh thầm nói trong lòng "Đúng là cố chấp".
"Đi thôi."
Bọn họ rời khỏi rạp chiếu phim và ngồi trên một chiếc ghế dài bên ngoài.
“Nói chuyện trong đó không tiện, ở đây tốt hơn.” Anh lấy nắm tay cô.
Cô khịt mũi, “Có nhiều người đang nhìn, anh đừng nắm tay em.”
“Anh nắm tay vợ mình là vi phạm pháp luật?”
Cô nhịn cười, không để ý đến anh.
“Em có muốn uống nước ngọt không?” Anh thì thầm vào tai cô hỏi.
“Có.”
Bạc Đình lập tức đi mua nước cam cho cô: “Đây.”
Cô nóng lòng muốn uống một ngụm, cảm thấy có chút chán nản, nếu có thứ gì đó đông lạnh thì sẽ tốt hơn.
“Anh Đình, chúng ta đã kết hôn được hơn một năm, anh còn không chán sao?” Cô đưa lon nước ngọt cho anh.
“Em chán à?” Sắc mặt anh đột nhiên tối sầm lại.
"Không! Tất nhiên là không!"
Bạc Đình nhéo eo cô, "Thanh Ca, nếu em dám chán anh, anh sẽ không buông tha cho em."
"Anh đẹp trai như vậy, em sẽ không thay đổi ý định đâu! Dù có thay đổi ý định, em cũng không thể tìm được ai đẹp hơn anh..." Nửa câu sau, cô nhỏ giọng như thì thầm với ai đó.
“Em nói gì cơ?”
Cô mỉm cười, “Tối nay chúng ta ăn gì?”
“Cá, khoai tây cắt nhỏ, trứng xào với cà chua…” Bạc Đình đã tính toán sẵn rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đổi được chủ đề.
Bộ phim rất ngắn, kết thúc chỉ sau có vài phút.
Hàng loạt người bước ra.
Hoàng Anh và A Long bước ra khỏi cửa vừa cười vừa nói.
"Tôi tưởng nòng nọc không tìm được mẹ."
"Tôi cũng vậy! Tôi tưởng chúng sẽ bị cá ăn mất!"
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình cau mày. Bọn họ có nghiêm túc không vậy? Lại còn nói về cốt truyện...
"A Long, Hoàng Anh mới đến thành phố Thượng Hải, chưa thử nhiều món ăn ngon! Cậu đưa cô ấy đi ăn thử đi. Tôi và Bạc Đình về nhà trước." Thẩm Thanh Ca vẫy tay với họ.
"Chị dâu nói gì vậy chứ? Đáng lẽ em nên đưa Hoàng Anh đi chơi từ lúc cô ấy mới lên!" A Long đồng tình.
Thẩm Thanh Ca nháy mắt với Hoàng Anh, nụ cười của Hoàng Anh ngọt ngào hơn mật ong.
Bốn người tách ra ở cửa rạp chiếu phim.
Khi trở về nhà, Thẩm Thanh Ca đột nhiên cảm thấy khát nước.
"Nước ngọt đâu rồi?"
Bạc Đình có vẻ xấu hổ, "Anh tưởng em không uống nữa. Nên anh uống hết rồi... Lon nước cũng bị vứt đi lâu rồi."
Cô vốn muốn đánh anh, nhưng sau khi nghĩ lại, cô quyết định vẫn là không nên đánh. Ai bảo lần nào ăn đồ Bạc Đình mua cô cũng không ăn hết, vứt lại cho anh chứ.
“Vậy em về nhà uống trà.”
Bạc Đình hôn lên mặt cô, “Thật ngoan.”
Cô che mặt, vội vàng nhìn xung quanh, có người nhìn thấy thì thật có chút xấu hổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận