Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 168 -




Bạc Đình cau mày, có chút kỳ quái, cô gái nhỏ này xảy ra chuyện gì vậy?
Anh không bị bệnh gì, tại sao cô lại thở dài?
Hai người đi xuống lầu.
Trên bức tường ở tầng một là những chiếc hộp nhựa đựng bao cao su hình vuông.
Bạc Đình bước tới và lấy hai hộp.
Thẩm Thanh Ca ở xa nhìn thấy, cô nghĩ rằng đó là thuốc lá miễn phí treo trong bệnh viện.
Thuốc lá ở trong bệnh viện chắc sẽ tốt cho sức khỏe hơn thuốc lá bán bên ngoài.
Nghĩ tới đây, cô cao giọng nói: "Hai hộp đủ không?"
Ngay lập tức, các bệnh nhân và bác sĩ trong đại sảnh mỉm cười một cách kỳ lạ hoặc ngượng ngùng.
Tai của Bạc Đình đỏ lên, anh lấy thêm hai hộp nữa, bỏ vào túi và rời đi.
Anh kéo cô lên xe đạp và đạp xe rời đi.
Thẩm Thanh Ca ôm eo anh, thò bàn tay nhỏ bé vào túi lấy ra một gói "thuốc lá".
“Sao… tại sao lại là thứ này?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, lắp bắp nói.
“Chứ em nghĩ là gì?” Bạc Đình nhếch mép cười.
Cả người cô sắp nổ tung, "Em tưởng là thuốc lá cơ! Xấu hổ quá! Em còn nói to như vậy, hai hộp không đủ! Em làm gì còn mặt mũi đi gặp người khác!"
Anh an ủi: “Không bao nhiêu người nghe thấy đâu”.
“Thật vậy sao? Nhưng lúc đó sắc mặt của rất nhiều người đều thay đổi!" Cô vùi mặt vào lưng anh, "Đều là lỗi của anh, anh lấy cái này làm gì?"
Bạc Đình tâm tình rất tốt, khóe miệng nhếch lên, "Em cảm thấy thế nào?"
Cô quá xấu hổ nên không nói được.
Thảo nào hôm qua Bạc Đình không chạm vào người cô, hóa ra là không có biện pháp an toàn!
Sau khi về nhà, Thẩm Thanh Ca vào bếp lấy hạt bắp cho gà ăn.
Gà của người khác được cho ăn bằng đồ ăn thừa hoặc đồ ăn hư, ai kêu nhà Bạc Đình khá giả đâu?
Cho gà ăn thứ tốt như vậy.
“Mấy ngày nữa anh sẽ đi lái xe tải.” Bạc Đình giật lấy cái bát từ tay cô và đổ hết vào đĩa cho gà ăn.
Một đàn gà oai vệ vươn cổ mổ hạt bắp trên đĩa.
Cái đĩa này rất đẹp, cũng bằng sứ thanh hoa.
Cô ngồi xổm trên mặt đất và quan sát, "Anh Đình, đây có phải là đồ cổ không?"
“Đồ cổ gì? Là cái bát vỡ ông ngoại để lại." Vừa nói, anh vừa túm cô lên như một con gà.
Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh bế vào trong vòng tay rắn chắc, ôm lấy cô.
“Anh làm gì vậy?” Tim cô đập loạn xạ.
Bạc Đình bế cô vào phòng ngủ và nở một nụ cười rạng rỡ, "Chúng ta động phòng đi!"
Cô được Bạc Đình đặt lên chiếc giường êm ái, anh cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Chiếc giường gỗ hoa lê này cũng là đồ cổ, nhưng đáng tiếc nó quá nhỏ, cho nên cô muốn trốn cũng không thể trốn, muốn tránh cũng không thể tránh, không có đường lui, chỉ có thể mặt đối mặt với anh.
Thẩm Thanh Ca nhắm mắt lại, vòng tay qua cổ anh và đáp lại anh.
Bên trong những cánh cửa đóng kín, là bầu không khí ái muội đạt đến đỉnh điểm, dịu dàng và lưu luyến.
Chạng vạng tối, cửa phòng mở ra.
Toàn thân Thẩm Thanh Ca đau nhức và không có sức lực, như thể cơ thể của cô đã bị một chiếc xe bò cán qua hàng chục lần.
Cô nằm ở trên giường, trên người phủ một tầng mồ hôi mỏng, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt hạnh nhân trong veo tựa hồ chứa đầy nước.
Hiện tại nghĩ lại, cô thật là có bệnh!
Cư nhiên nghi ngờ Bạc Đình phương diện kia có vấn đề, nên đã cố gắng khiêu khích anh!
Hoàn toàn là ở tìm đường chết!
Bạc Đình thản nhiên mặc lên mình một chiếc áo ba lỗ màu trắng, cơ bắp cường tráng nổi rõ, đường nét nhấp nhô như những ngọn đồi.
“Em nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cơm.” Anh hôn lên trán cô một cái.
“Để em làm đi, anh đi nhặt trứng gà đi.” Cô chống tay xuống giường, hai tay run rẩy ngồi dậy.
Cô mặc quần áo và đi giày vào, bắp chân cô run lên ngay khi chân cô chạm sàn nhà.
Hai cái đầu gối sắp chạm xuống sàn.
Bạc Đình nhanh tay nhanh chân nắm lấy cánh tay của cô và làm cô ngồi xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận