Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 727 -




Về đến nhà, Bạc Đình liền gọi điện thoại, để cho anh em đi điều tra Lâm Yến.
Mùa đông trời rất lạnh, Bạc Đình nấu xong nước ấm, tự biết tắm rửa trước, để cho không khí nóng ở nhà tắm tăng lên.
Thẩm Thanh Ca ở ngoài cửa nhà tắm, cô tò mò hỏi: “Anh Đình, sao anh lại đột nhiên quan tâm đến Tạ Dương như vậy?”
“Cậu ta là một người thông minh, anh thích chơi với người thông minh không được sao?” Anh buồn bực nói.
Cô gật đầu, thật ra rất ít khi nghe thấy Bạc Đình khen người khác.
Thẩm Thanh Ca lại nói: “Vậy vì sao anh lại cảm thấy Lâm Yến có vấn đề?”
Bên trong yên tĩnh vài giây, sau đó là giọng nói khàn khàn của Bạc Đình: “Thanh Ca, em có thể về phòng ngủ trước hay không, đợi chút nữa nói tiếp.”
Cô cảm thấy không thể hiểu được, nhưng không có hỏi nhiều, đành phải trở về.
Reng reng reng ——
Thẩm Thanh Ca nghe thấy tiếng điện thoại vang lên.
Chẳng lẽ, chuyện của Lâm Yến nhanh như vậy liền có kết quả sao?
Cô vừa cầm lấy điện thoại, người ở đối diện liền nhịn không được nói: “Đại ca, sao rồi?”
“Phim 《 hoạ bì 》 kia có đáng sợ hay không? Chị dâu có sợ tới mức nhào vào trong ngực anh hay không? Hay là em cũng mua hai vé để đi xem với Hoàng Anh?”
Thẩm Thanh Ca thở phào nhẹ nhõm, khá lắm!
Hoá ra Bạc Đình vốn dĩ không mua sai vé xem phim, mà là cố ý muốn dọa cô!
Như vậy việc anh sợ hãi cũng là giả vờ sao?
Cô cầm ống nghe giận dữ nói: “Cậu làm cho Hoàng Anh sợ hãi thì phải làm sao bây giờ?”
Đô đô đô ——
A Long ngắt điện thoại trong một giây.
Lúc Bạc Đình tắm rửa xong đi ra, đúng lúc thấy cô đen mặt cầm ống nghe.
“Làm sao vậy? Ai gọi điện thoại cho em vậy?” Bạc Đình lười biếng dùng khăn lông lau bọt nước ở trên đầu.
“A Long.”
Vẻ mặt của anh chững lại, “Thanh Ca, đều do A Long nói anh mua vé phim kia, anh cái gì cũng không biết.”
“Anh dám nói anh không biết sao?”
Anh xoa xoa cái ót, đôi mắt đào hoa chột dạ liếc sang bên cạnh, “Anh chỉ muốn tăng tình cảm của chúng ta lên……”
“Anh thật ngây thơ!” Cô cũng không phải rất tức giận.
“Không phải vì muốn cho em nhào vào trong ngực anh sao.” Giọng của anh rất nhỏ, nhìn như con chó to bị tủi thân.
Cô phụt cười, Bạc Đình nói ra những lời nói này cùng vẻ ngoài của anh không hề phù hợp.
“Em cười rồi, có phải không tức giận nữa đúng không?” Anh lập tức nâng mặt cô.
Cô định nói thật, vốn dĩ cũng không tức giận, anh cảm nhận được cô dễ dàng tha thứ cho anh cũng không tốt.
Thẩm Thanh Ca nhìn sang nơi khác, “Còn hơi tức giận một chút, em muốn đi tắm, anh đừng làm phiền em.”
“A.”
Hai mươi phút sau, Thẩm Thanh Ca mới trở lại phòng ngủ.
Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, giống như quả táo, làn da giống như trứng gà bóc vỏ, vô cùng sáng bóng, nhìn có vẻ rất thơm.
Sắp phải thi, Thẩm Thanh Ca cầm sách giáo khoa ôn tập.
Phanh ——
Bạc Đình ném một cái ván giặt đồ xuống mặt đất.
“Anh quỳ lên ván giặt đồ có phải em sẽ vui hơn không?” Nói xong, anh thật sự chuẩn bị cong gối quỳ xuống.
Cô vô cùng ngạc nhiên, vội vàng đỡ anh lên, “Em nói đùa với anh mà, lại không phải xã hội phong kiến, quỳ cái gì mà quỳ?”
“Vậy sao em vẫn còn tức giận?” Anh nghiêm túc hỏi.
Cô lắc đầu, sao Bạc Đình có thể đáng yêu như vậy chứ?
Thẩm Thanh Ca nói thật, “Đã sớm không còn giận nữa.”
Bạc Đình ôm cô, “Vẫn là vợ anh đau lòng anh.”
Qua mấy ngày, Thẩm Thanh Ca đã thi cuối kỳ xong hết tất cả các môn.
Sáng sớm tinh mơ, Thẩm Thanh Ca đã lên phố mua đồ ăn, cô để cho Bạc Đình ngủ nhiều hơn một chút.
Cùng lúc đó, Tạ Dương hiếm khi bán hàng ở trong ngõ nhỏ.
Cô mua hai con cá trắm cỏ của Tạ Dương chuẩn bị làm cá viên, cô tò mò hỏi: “Hôm nay sao em lại không đi bắt cá vậy?”
“Lâm Yến vẫn luôn quấn lấy em, em cũng không dám đi bờ sông.” Khuôn mặt ngăm đen của Tạ Dương đỏ lên.
“Thật là đáng thương.” Cô trêu chọc nói.
Tạ Dương thở dài, “Em biết người khác coi trọng em, một chàng trai nghèo, cũng là vì thích em. Nhưng em không thích cô ta, lại xấu hổ khi nói thẳng, dù sao cũng là em gái của anh Lâm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận