Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 295 -




Đỗ Kỳ Kỳ giống như phát điên, toàn thân run rẩy ở trên giường bệnh.
“Ô ô ô, có phải chỉ khi tôi chết, các người mới tin tôi?”
Thẩm Thanh Ca đã hoàn toàn nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, tất cả những điều này chỉ để Bạc Đình nhìn thấy.
Để chứng tỏ chính mình là một người phụ nữ trong trắng, để chứng tỏ mình vô tội...
“Đỗ Kỳ Kỳ, tôi biết một vài tên lưu manh ở thôn bên cạnh. Cô có muốn tôi gọi bọn họ đến đây để đối chất không, xem ai đã kêu bọn họ làm điều này không?" Bạc Đình đột ngột nói.
Đột nhiên, khuôn mặt của Đỗ Kỳ Kỳ trở nên tái nhợt vì sợ hãi.
Nếu kêu ba người kia tới đối chất, việc cô ta tiêu tiền cho người đi cưỡng hiếp Thẩm Thanh Ca nhất định sẽ bị vạch trần...
Không được!
“Kỳ Kỳ, cô xem Bạc Đình sẵn sàng giúp đỡ cô kìa, cô..."
Đỗ Kỳ Kỳ đột nhiên túm tóc bản thân và hét lớn: “A -- không, không cần…”
Sau đó Bạc Đình nhẹ nhàng nói: "Cô không muốn trả thù sao? Tôi sẽ gọi ba tên lưu manh đó, sau đó tôi sẽ gọi thêm cảnh sát cho cô, các người sẽ đối chất với nhau trước tòa."
“Không cần, không cần ——”
“Đỗ Kỳ Kỳ, cô thật kỳ lạ. Không phải cô nói tôi thuê người cưỡng hiếp cô sao? Giúp cô báo cảnh sát cô cũng không cần? Chẳng lẽ tối hôm qua là cô tự nguyện?" Thẩm Thanh Ca suy đoán.
“Không phải, không phải……” Đỗ Kỳ Kỳ la lối khóc lóc.
Những nữ thanh niên trí thức khác không còn cố gắng khuyên nhủ cô ta nữa, trong lòng bọn họ đang nói thầm.
Các y tá và bệnh nhân ở hành lang bên ngoài nghe thấy điều này đều tỏ vẻ khinh thường.
“Chắc là Đỗ Kỳ Kỳ quá dâm đãng, thu hút bọn lưu manh, cho nên xấu hổ không dám đối chất ở tòa!”
“Chậc, có lẽ là Đỗ Kỳ Kỳ chủ động dụ dỗ ba tên lưu manh đó! Bằng không, cho nên khi Bạc Đình nói sẽ giúp cô ta, thì tại sao cô ta không dám gọi cảnh sát?"
Đỗ Kỳ Kỳ khóc đến thở không ra hơi, "Ô ô... Bạc Đình, Bạc Đình..."
Giọng nói yếu ớt và đáng thương.
“Đỗ Kỳ Kỳ, tôi cảnh cáo cô lần cuối, Bạc Đình là chồng tôi! Cô không thể gọi tên anh ấy! Nếu mà tôi còn nghe hai chữ này phát ra từ trong miệng cô, tôi mặc kệ cô có phải là người bệnh hay là người chết, tôi sẽ cho cô một cái tát vào mặt."
Thẩm Thanh Ca khí phách nói.
Khí tràng mạnh mẽ này khiến Đỗ Kỳ Kỳ lập tức im lặng, không dám nói nữa.
Nhưng Bạc Đình thì thầm vui vẻ, Thanh Ca đang ghen.
Mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy Thẩm Thanh Ca nói đúng, Đỗ Kỳ Kỳ bị sao vậy?
Tại sao lại khóc lóc và nhắc tên người đàn ông của người khác?
Đây còn không phải là một con hồ ly tinh sao?
Đỗ Kỳ Kỳ che mặt lại, lặp lại chiêu cũ, giả vờ đáng thương lần nữa: “Ô ô ô…”
“Đỗ Kỳ Kỳ, tôi là đại biểu phụ nữ, có lòng đến thăm cô, nhưng còn cô thì sao? Đầu tiên cô vu oan cho tôi là người tìm lưu manh đến cưỡng hiếp cô, sau đó lại dụ dỗ người đàn ông của tôi... Hiện tại cô còn không biết xấu hổ mà khóc lóc!”
Thẩm Thanh Ca chán ghét đến mức nắm tay Bạc Đình và rời khỏi phòng bệnh.
Các nữ thanh niên trí thức khác đều cảm thấy lời nói của Thẩm Thanh Ca có lý, Đỗ Kỳ Kỳ không biết tự kiềm chế bản thân, bọn họ không muốn tốn nhiều thời gian với một người như vậy.
Sau đó tất cả những nữ thanh niên trí thức đến thăm cô ta đều rời đi.
“Các người đừng đi……” Đỗ Kỳ Kỳ duỗi tay ra.
Nhưng không ai để ý đến cô ta.
Sau đó, thái độ của y tá đưa thuốc cho cô ta và bác sĩ điều trị cho cô ta cũng bất ngờ thay đổi, bọn họ đều phớt lờ cô ta.
Không một ai thương hại cô ta.
Sau khi trở về nhà, Thẩm Thanh Ca không khỏi cắn vào môi Bạc Đình.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động như vậy.
Hành động này khơi dậy dục vọng của Bạc Đình, tay anh đặt lên eo cô.
“Em làm sao vậy?” Giọng của người đàn ông nghe như một nhạc cụ cổ điển.
Càng nghĩ, trong lòng cô càng ê ẩm: "Anh cũng rất được hoan nghênh đấy! Anh mau nói cho em biết! Trước đây, anh đã từng hẹn hò với ai chưa?"
“Ai dám hẹn hò với anh?” Anh vỗ vào mông cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận