Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 577 -




"..." Thẩm Thanh Ca cau mày.
Cô chỉ tùy ý cắn vài miếng thôi mà, không nghiêm trọng đến vậy đi?
Bạc Đình đang đạp xe được nửa đường thì dừng lại ở tiệm cơm quốc doanh, anh đi vào mua hai chiếc bánh bao nóng hổi nhét vào tay cô rồi lại lên xe đạp tăng tốc độ.
"Tối nay anh gặp bạn bè của anh. Chúng ta đãi họ một bữa nhé." Bạc Đình đột nhiên nói.
Thẩm Thanh Ca cau mày nói, “Tối nay em phải diễn tập vở kịch.”
“Ừ… không sao đâu, buổi diễn tập của em quan trọng hơn mà.” Bạc Đình nói.
Cô nhìn vết máu trên áo anh, trong lòng có chút bất an, “Sáu rưỡi nhớ đến đón em nhé.”
Bạc Đình nở nụ cười thật tươi, “Được.”
Cô đến sớm ba phút trước khi giáo viên bước vào giảng dạy.
Triệu Tiểu Tĩnh vẫy tay với cô, ra hiệu cho cô ngồi ở hàng ghế đầu: "Sao cậu đến muộn thế? Hôm nay mình là người phải tranh chỗ cho cậu đấy!"
"Tất cả đều là lỗi của Bạc Đình!" Mặt cô đỏ bừng.
"Chậc chậc, Thanh Ca của chúng ta vậy mà vẫn còn đang tức giận kìa." Triệu Tiểu Tĩnh hả hê nói.
Thẩm Thanh Ca đột nhiên cảm thấy ngạc nhiên, hôm nay quả thực là mâu thuẫn nghiêm trọng nhất giữa hai người...
Cô thì đang tức giận, còn Bạc Đình thì lại như một đứa trẻ ngốc nghếch, khá vui vẻ.
Ở tầng dưới, Bạc Đình đang chuẩn bị đạp xe rời đi.
Bạch Tuyết đỏ mặt nói: "Trên vai và cánh tay của anh đều có máu... Có muốn đến phòng y tế một chuyến không?"
"Không cần." Bạc Đình nhớ rõ cô ta.
Lần trước bọn họ cùng ăn cơm chung với cô ta.
Bạch Tuyết rũ mắt xuống: "Đây là người cắn sao? Là Thanh Ca cắn hả?"
Bởi vì miệng vết máu đều là hình tròn, rõ ràng là dấu răng.
"Thanh Ca thật độc ác... Anh đau lắm phải không? Thật là, sao cô ấy có thể cắn anh chứ?"
Vẻ mặt của Bạc Đình nghiêm nghị, "Có liên quan gì đến cô không?"
"Tôi chỉ là quan tâm đến anh thôi, tôi bây giờ liền đưa anh đến phòng y tế nhé?”
“Không cần.” Bạc Đình đạp xe bỏ đi.
Bạch Tuyết đau lòng... Thành tích của Thẩm Thanh Ca còn không có bằng cô ta, sao lại có thể lấy được một người đàn ông đẹp trai như vậy chứ?
Lấy được rồi lại còn không biết trân trọng?
Tan học lúc năm giờ, Thẩm Thanh Ca luyện tập hơn một giờ mới xin phép Lâm Oánh cho nghỉ.
Lâm Oánh không phản đối, nhưng Lý Đại Bằng lại nói: "Chúng ta rõ ràng đã lên lịch cho cảnh hôn rồi. Có phải cô không muốn hôn tôi nên mới rời đi đúng không?"
"Có vẻ như anh rất muốn hôn tôi?" Thẩm Thanh Ca hỏi ngược lại.
Những lời này khiến Lý Đại Bằng đỏ mặt, "Ai muốn hôn cô chứ..."
Thẩm Thanh Ca lạnh lùng nói, bước nhanh ra khỏi khu dạy học.
Quả nhiên, Bạc Đình đang đợi cô ở bên ngoài.
“Anh đi chích chưa?” Cô nhận thấy anh đã thay áo.
“Không có, anh còn không đến mức như thế.” Anh nói.
Cô chọc vào lưng anh nói: “Anh phải đi.”
Bạc Đình cảm thấy cô chính là chuyện bé xé ra to, nhưng sau cùng, anh vẫn là ngoan ngoãn đến bệnh viện.
Khi hai người đến bệnh viện, Thẩm Thanh Ca ngượng ngùng đứng ở hành lang và bảo Bạc Đình vào phòng khám gặp bác sĩ.
Bác sĩ yêu cầu anh cởi quần áo, Bạc Đình cũng làm theo.
Bác sĩ nhìn thấy trên người anh những dấu răng hình tròn, ngũ quan không khỏi vặn vẹo, có chút tức giận: "Cậu... Cưỡng bức con gái nhà lành à?"
"Nói cái gì vậy chứ? Tôi có vợ rồi!“
"Ồ, vậy thì cứ mua một ít povidone, bôi ba lần một ngày.” Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm.
Một lúc sau, Bạc Đình bước ra khỏi phòng khám, Thẩm Thanh Ca lo lắng hỏi: “Có phải chích ngừa uốn ván gì không?”
“Chỉ cần bôi một ít povidone lên đó thôi.”
Bạc Đình đưa cô đến tiệm cơm quốc doanh.
Cô chọn một chiếc bàn trong góc rồi ngồi xuống: “Anh hẹn ai ăn cơm thế?”
“Không phải em muốn mua lại nhà kho à?”
Cô ngạc nhiên hỏi: “Anh là mời người đứng đầu chợ đen tới ăn?"
Bạc Đình gật đầu.
Cô trở nên lo lắng...
Một lúc sau, A Chính đến.
Tuổi của anh ta xấp xỉ với Bạc Đình, anh ta cao ráo, chải tóc vuốt ngược ra sau, mặc áo sơ mi trắng, quần ống loe phong cách thịnh hành nhất hiện nay.
Khuôn mặt anh ta đẹp trai vô cùng, nhưng thẩm mỹ của anh ta lại không dám khen, rất hài hước, cà lơ phất phơ.
Sau lưng A Chính là một cô gái, cô ấy để tóc mái, gương mặt trắng nõn, trông rất ngoan ngoãn.
Cô ấy nhút nhát đứng cách A Chính ba bước.
Thẩm Thanh Ca quan sát A Chính một lúc, trong lòng ngạc nhiên, không ngờ kẻ đứng đầu chợ đen lại trẻ tuổi như vậy.
“Anh Đình, đây là vợ anh à?” A Chính nhìn về phía Thẩm Thanh Ca.
“Ừ.” Bạc Đình gật đầu, khẽ nhếch cằm, “Chuyện gì vậy?”
“Em không biết! Chỉ là cô bé này, mấy ngày qua cứ theo sau em, em đi đâu cô ấy đi theo đó, phiền chết mất.” A Chính trợn trắng mắt.
Bạc Đình hừ lạnh nói, “Tôi thấy cậu rất vui vẻ.”
“Ai vui vẻ, em thích ngực to mông cong…”
A Chính còn chưa nói xong, Bạc Đình liền lườm anh ta một cái, “Trước mặt chị dâu cậu, không được nói bậy bạ.”
“Ồ ồ…” A Chính ngồi xuống ghế.
Rất nhanh, nhân viên đã mang món ăn lên, A Chính kẹp một điếu thuốc, nói chuyện đàng hoàng, “Chị dâu, chị muốn dùng nhà kho thì rất dễ, không cần mua! Em cho chị dùng, chị muốn dùng bao lâu thì dùng.”
“Ra giá đi, cô ấy không thích nợ người khác.” Bạc Đình lạnh lùng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận