Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 339 -




Khi anh về đến nhà, Thẩm Thanh Ca vẫn còn đang ngủ say.
Dưới ánh trăng dịu dàng, Bạc Đình nhìn khuôn mặt ngây thơ và làn da trắng nõn của cô, không thể kìm được mà hôn lên môi cô.
"Ưm..." Cô cau mày, lẩm bẩm.
Bạc Đình thấy vậy cũng không dám quấy rầy cô nữa, liền nhẹ nhàng nằm bên cạnh cô ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Bạc Đình làm bữa sáng xong liền lái xe đi bảo dưỡng.
Chiếc xe tải đi qua dẫn đến rất nhiều sự chú ý từ mọi người.
"Bạc Đình đúng là giàu thật!"
Quan bí thư chi bộ cầm ấm nước màu xanh lên, uống một ngụm, "Còn phải nói, các người không biết chuyện gì sao? Thẩm Thanh Ca cũng đi học rồi, nghe nói con bé học giỏi lắm! Bài thi điểm tối đa là 500 điểm thì con bé thi được hơn 400 điểm! Ngày xưa mà thi được như vậy là có thể vào đại học Thượng Hải được rồi.”
"Ồ, thật là lợi hại!"
Trong đám người, Thẩm Thắng Lợi không khỏi cảm thấy chua xót khi nghe những lời này.
Không thể nào?
Con nhỏ chết tiệt đó ngốc nghếch như vậy, lại còn chưa từng được đến trường, làm sao có thể làm bài thi tốt như vậy chứ?
Con gái ruột của ông ta là Thẩm Kiều Kiều thông minh như vậy nhưng lúc thi cũng chỉ có thể đứng cuối lớp.
Lúc Thẩm Thắng Lợi trở về nhà họ Thẩm, Thẩm Kiều Kiều liền bắt đầu ồn ào, "Hu hu... Cha mẹ, con không quan tâm, con muốn đi học! Tại sao Thẩm Thanh Ca có thể đi học mà con lại không thể đi học chứ?"
"Bệnh của con còn chưa có khỏi, đừng làm loạn nữa." Thẩm Thắng Lợi lạnh lùng nói.
"Cha, cha đã ly hôn với mẹ rồi. Bây giờ nhà chúng ta cũng coa tiền rồi, sao cha lại keo kiệt như vậy chứ? Cha cho con đi học đi mà!" Thẩm Kiều Kiều thấy la lối khóc lóc cũng không được, liền bắt đầu nịnh nọt.
Kể từ khi ly hôn với Lý Phượng Chi, bà nộ Thẩm liền chuyển đến ngôi nhà này, chịu trách nhiệm dọn dẹp, giặt giũ và nấu ăn.
Tay chân người già chậm chạp yếu ớt nên chất lượng giặt giũ, nấu nướng cũng là có thể tưởng tượng được.
Tóm lại là cả gia đình bọn họ đều khổ.
Khi còn trẻ Thẩm Kiều Kiều bị sảy thai, trong đội thì lại phải làm công việc vất vả và mệt mỏi nhất. Cho nên cô ta mới nhận ra đi học vẫn là vừa nhàn vừa thú vị hơn nhiều!
Bà nội Thẩm khuyên nhủ: "Kiều Kiều, cháu học không giỏi! Quên đi! Tốt nhất cháu nên tự chăm sóc bản thân thật tốt đi."
“Con không chừng chỉ có thể sống được thêm vài năm nữa! Chẳng lẽ hai người không thể thỏa mãn mong muốn của con được sao? Nếu Thẩm Thanh Ca có thể đi học thì con cũng phải được đi học!"
Thẩm Thắng Lợi nói qua loa: "Được rồi! Cứ để con bé tiếp tục đi học đi."
“Con cảm ơn cha!” Thẩm Kiều Kiều hưng phấn chạy vào phòng tìm túi sách, bút và đồ dùng học tập khác.
Bà nội Thẩm đau khổ nói: "Thắng Lợi, con hồ đồ quá rồi! Học phí hơn mười đồng tiền lận, Kiều Kiều cũng học không có giỏi nữa."
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Làm sao con gái của Thẩm Thắng Lợi con lại có thể tệ hơn thứ tạp chủng kia chứ?"
Bà nội Thẩm tức giận đến muốn đau tim: "Con không nghe bí thư nói gì sao? Bài thi 500 điểm thì Thanh Ca được hơn 400 điểm! Kiều Kiều làm sao có thể so sánh được chứ?"
"Mẹ, mẹ cổ hủ quá đi! Không phải sao chép là được rồi sao? Bây giờ con liền đi hỏi hiệu trưởng một chút!"
Thẩm Thắng lợi lập tức rời đi, nhưng ông ta không tin, một đứa trẻ mồ côi lại mù chữ sao có thể vượt qua con gái của ông ta!
Khi đến trường, Thẩm Thắng Lợi chính là nói muốn đóng học phí để đến phòng của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng vuốt râu bạc, cười nói: "Thẩm Kiều Kiều nghĩ thông suốt rồi liền tốt! Cô gái nhỏ cũng cần có văn hóa."
"Ha ha…. Hiệu trưởng, tôi nghe nói thành tích học tập của Thẩm Thanh Ca rất tốt đúng không?" Thẩm Thắng Lợi không tin hỏi.
Hiệu trưởng nói có chút tự hào: "Còn không phải sao? Thanh Ca chính là một cô gái ngoan. Bình thường con bé đứng thứ hai trong lớp, kỳ thi tốt nghiệp vừa qua chính là nhảy lên đứng nhất lớp!"
“Làm sao có thể như vậy được chứ? Thẩm Thanh Ca chưa từng được đi học! Có phải nó đã sao chép bài của người khác không? Có phải ngồi xung quanh Thanh Ca có người học giỏi không?"
Nghe vậy, sắc mặt của hiệu trưởng đột nhiên thay đổi, nghiêm túc nói: "Trong giờ thi, tôi làm giám thị chính của phòng Thanh Ca, sao con bé có thể sao chép bài được chứ? Học sinh đứng thứ hai còn có thể gian lận sao chép bài nhưng đứng thứ nhất thì sao chép của ai chứ?"
"Sao, sao... sao chép trong sách?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận