Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 797 -




"Con..." Bạc Thọ Khang muốn nổ tung.
Bạc Phúc Lộc và Bạc Bảo Quý đều khuyên nhủ: "Ây da, đều là người một nhà, không cần để ý đến những quy tắc này."
Bà nội Bạc cũng từ trong bếp đi ra, cởi tạp dề ở thắt lưng ra, “Là do mẹ gọi cho Tiểu Đình muộn, đến mười giờ mới gọi, là lỗi của mẹ!”
"..." Bạc Thọ Khang không nói nữa.
Một lúc sau, đồ ăn đã được dọn ra hết, sau khi ông nội Bạc ngồi xuống thì mọi người đều ngồi vào chỗ.
Mọi người ăn thịt kho, thịt lợn xé sốt Bắc Kinh, phật nhảy tường trong im lặng...
Rõ ràng là đầy ắp đồ ăn ngon, nhưng mọi người lại tựa như đang nhai sáp, bầu không khí ngột ngạt đến mức khiến người ta thở không nổi.
Bạc Bảo Quý dẫn đầu phá vỡ bầu không khí buồn tẻ, cười khô khan nói: "Thanh Ca, bộ đồ cháu mặc hôm nay thật thời trang! Cháu mặc nó còn trang nhã hơn 80% phụ nữ trên đường."
“Cảm ơn chú, cháu chỉ tùy ý mặc thôi.” Cô lập tức mỉm cười.
Dù sao thì Bạc Bảo Quý cũng đi du học ở kinh đô thời trang về, ông ta khen cô mặc nhìn rất đẹp, vậy chắc chắn là có vài phần nhìn rất đẹp.
"Thanh Ca, ông nghe nói rồi, trường của cháu lại có suất cho học sinh đi du học. Lần này cháu nhất định không thể từ bỏ đấy!" Ông nội Bạc nói.
"Cháu biết, ông nội." Thẩm Thanh Ca lịch sự nói.
"Đúng đấy, đi du học rất tốt. Thanh Ca, cháu học giỏi như vậy, đừng lãng phí! Nhà họ Bạc cũng không phải không có khả năng chu cấp cho cháu." Những người thân khác cũng nói theo.
Bữa ăn này khiến Bạc Đình không nói nên lời, sao anh lại giống người ngoài thế nhỉ? Trên bàn tràn ngập những lời chào hỏi và quan tâm đến Thanh Ca, nhưng không có ai nhắc đến anh cả.
Bạc Thọ Khang cũng nói: "Vẫn là ra nước tốt, tích lũy kinh nghiệm! Đừng lo lắng về số tiền ít ỏi con kiếm được khi mở tiệm cơm. Số tiền nhờ vào việc kinh doanh tư nhân, không phải loại tiền tốt.”
Bầu không khí vừa được đề cao liền rơi xuống dưới dáy vực.
Đừng nói Bạc Phúc Lộc và Bạc Bảo Quý, ngay cả bà nội Bạc cũng không nói nên lời với ông ta.
Cả nhà ăn cơm ngon lành, Bạc Thọ Khang sao lại muốn bắt nạt bọn trẻ?
Đúng thật là đáng đời con trai không thân với ông ta.
Bạc Đình lạnh lùng nói: "Ông tự quản tốt bản thân đi. Gần đây trên cả nước có rất nhiều nhà xưởng đang chuyển đổi. Không biết có nhà xưởng của các ông không."
Bộp--
Bạc Thọ Khang đập đũa xuống bàn nói: "Cha, cha nhìn Bạc Đình kìa! Con nói một câu nó cãi một câu! Tạo phản luôn rồi!"
Ông nội Bạc tức giận đến thổi râu, trừng mắt, gầm gừ: "Hai đứa đều không phải là cái gì tốt! Câm miệng hết cho tôi!"
Hai người không dám bộc lộ sự tức giận của mình.
“Ăn đồ ăn đi.” Thẩm Thanh Ca gắp cho Bạc Đình một miếng sườn heo chua ngọt mà anh yêu thích.
Cảm xúc sắp bùng nổ của Bạc Đình lập tức được xoa dịu.
Vợ kêu anh ăn, anh sẽ ăn, tuyệt đối không làm những hành động khác.
Ông nội Bạc nói thêm: “Gần đây hiệu quả của nhà xưởng không còn bằng trước nhưng dù thế nào cũng ổn định hơn kinh doanh tư nhân. Bạc Đình, cháu không còn trẻ nữa, ba mươi tuổi rồi từ cái căn bản nhất bắt đầu làm cũng không mất mặt.”
"Ngoài ra, Bạc Thọ Khang, nhà xưởng linh kiện của con có thể kéo đầu tư. Gần đây nghe nói có một đại gia từ thành phố Hoa Hải tới đầu tư vào rất nhiều doanh nghiệp tư nhân, con đi thăm người đó đi."
Ánh mắt Bạc Thọ Khang tối sầm, ông ta kéo kéo tóc, tóc rụng rất nhiều: "Cha, vị nhà giàu đó tên là gì, sống ở đâu? Làm sao con có thể tìm được người đó?"
"Cha chỉ nghe đồng bọn nói ông ta tên Tống Nho! Về những phần khác, cha mà biết, cha cần con làm gì?" Ông nội Bạc khinh thường liếc ông ta một cái.
"..." Bả vai Bạc Thọ Khang run lên vì bị mắng.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình nhìn nhau.
Người đàn ông giàu có đang ở nhà bọn họ.
"Ông nội, cháu không có hứng thú với nhà xưởng, sau này ông đừng có tính toán cho cháu đi nhà xưởng, nếu không ông sẽ gặp rắc rối đấy." Bạc Đình nói thẳng vào vấn đề.
Ông nội Bạc thở dài, ông cụ thương cháu trai mình nhất, kể từ khi Bạc Đình chào đời, ông cụ đã quyết tâm trao tất cả những gì mình có cho Bạc Đình.
Nhưng những gì Bạc Đình nói hôm nay chẳng khác nào đập tan ảo mộng ba mươi năm của ông cụ.
Bùm--
Bạc Thọ Khang dùng sức đập bàn: "Con cái đồ không có chí tiến thủ! Đừng có được nước lấn tới."
“Đây là nhà của ông nội, ông dựa vào cái gì mà đập bàn ông nội?” Ánh mắt Bạc Đình trở nên lạnh lùng.
Bạc Thọ Khang đứng dậy nói: "Cha cứ đập đấy! Thì sao? Ông đây chưa đến phiên con quản! Con là một người đàn ông trưởng thành, công việc không nghiêm túc, cũng không có chí tiến thủ, suốt này ở nhà ăn no rồi chờ chết.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận