Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 351 -




“Người phụ nữ này, bà nên xin lỗi cô gái này đi! Người khác có lòng tốt cứu con trai của bà, sao bà có thể bôi nhọ người khác giết người như vậy chứ?” Một người cảnh sát lớn tuổi bênh vực lẽ phải.
Trịnh Nga ngước đôi mắt hình tam giác lên, vẻ mặt chanh chua nói, “Bọn họ sao có thể cứu con trai tôi? Tôi không tin! Trừ khi đem cái thuốc xịt gì đó đưa cho bác sĩ nhìn xem!”
“Xét nghiệm có thể, hậu quả tương ứng, hy vọng bà cũng có thể thừa nhận.” Bạc Đình thản nhiên nói.
Trái tim của Bạc Dạ đều sắp nhảy ra ngoài.
Hiện tại thật đúng là loạn trong giặc ngoài!
Vì cái gì muốn trêu chọc hai người bọn họ?
“Anh cả, mẹ em già rồi nên hồ đồ, anh đừng chấp nhặt bà ấy!” Bạc Dạ nở một nụ cười.
Nhưng Trịnh Nga lại đập một cái ở trên lưng Bạc Dạ, “Con sợ cái gì? Tra ra có độc, mẹ liền lập tức gọi điện thoại cho cha con! Làm ông ta xem con trai ruột của ông ta là loại người gì!”
Thẩm Thanh Ca nhìn về phía Bạc Đình, trong ánh mắt có chút áy náy.
“Em làm sao vậy?” Anh xoa đầu cô, giọng điệu dịu dàng.
Cô nhỏ giọng nói: “Sớm biết như vậy em liền không cứu anh ta, anh Đình, em đã gây rắc rối cho anh.”
“Em đừng cảm thấy có lỗi, còn không phải là cứu một con chó sao?”
Hiện tại hối hận nhất không ai khác ngoài mấy người cảnh sát này! Vốn cho là vụ án giết người, kết quả là chuyện xấu của gia đình người ta!
Nhưng đề cập đến thuốc độc linh tinh, bọn họ lại không thể không cùng mấy người này đi bệnh viện điều tra rõ ràng.
Tới bệnh viện, cảnh sát đem thuốc đưa cho bác sĩ phòng khám khoa hô hấp.
Bác sĩ cảm giác loại thuốc xịt này đóng gói rất kỳ lạ, liền xịt ra, ngửi được mùi thuốc quen thuộc, lập tức cười.
“Loại thuốc cao cấp như vậy lấy từ chỗ nào tới?”
Trịnh Nga kích động nói: “Cao cấp cái gì cao cấp? Thuốc này có độc hay không?”
Bác sĩ đối với thái độ của bà ta rất không hài lòng, bác sĩ không kiên nhẫn nói: “Đây là thuốc trị hen suyễn! Tôi mới vừa đem thuốc xịt ở trong không khí, nếu là có độc, mấy người đã sớm trúng độc!”
Nghe đến đó, Trịnh Nga vẫn còn có chút không phục.
Bạc Dạ vỗ cánh tay của Trịnh Nga, “Mẹ, mẹ xin lỗi Minh Châu đi.”
“Dựa vào cái gì mà mẹ phải xin lỗi cô ta? Lần này cô ta chỉ là không có cơ hội hạ độc con thôi! Đúng rồi, không phải cô ta là Thẩm Thanh Ca sao? Con gọi cô ta là Minh Châu làm gì?” Trịnh Nga bối rối.
Một câu cuối cùng không thể nghi ngờ là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Bạc Dạ tức giận, tàn nhẫn đẩy bà ta một cái, “Mẹ làm loạn đủ rồi đi! Hiện tại không chỉ có đắc tội với anh cả, còn đắc tội với tiểu thư của nhà họ Cố! Con bị mẹ hại chết rồi!”
Nói xong, Bạc Dạ chạy xuống cầu thang.
“A?” Trịnh Nga rất khiếp sợ, quay đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Ca.
Cô lớn lên thật sự rất giống người nhà họ Cố!
Trịnh Nga vội vàng đuổi theo, “Tiểu Dạ, Tiểu Dạ……”
Cảnh sát nhìn hai mẹ con này, không thể không nói: “Thật là, người gì vậy…… Cũng không xin lỗi!”
Mấy người đi đến tầng một, Bạc Đình hình như là nghĩ đến cái gì, anh ôm vai của Thẩm Thanh Ca, “Thanh Ca, anh đột nhiên nhớ đến còn có việc, em có muốn đi về trước hay không?”
Bạc Đình có chuyện gì mà cô không biết?
Hơn nữa trước kia cũng chưa nói!
Tuyệt đối có vấn đề!
Cô lắc đầu, “Em muốn đi cùng anh!”
“Ừ…… Anh chuẩn bị đi xem bệnh.” Bạc Đình đi đến cửa sổ chỗ đăng ký ở cửa tầng một.
Thẩm Thanh Ca đánh giá Bạc Đình từ trên xuống dưới một lần, người này thân thể khoẻ mạnh, ngay cả cảm cúm ho khan đều gần như chưa thấy anh bị qua.
Anh ấy đang làm cái gì vậy?
Cô không hiểu ra sao đi theo bên cạnh anh, “Anh Đình, anh không thoải mái ở chỗ nào sao? Là nóng trong người hay là lở khoang miệng vậy?”
“Em nói bậy gì đó, đừng nghĩ lung tung.” Anh chuyển chủ đề, nói chuyện khác.
“Vậy anh nói cho em biết đi.” Cô bĩu môi.
Bạc Đình véo ở trên mặt cô một cái, “Ngoan, sổ tiết kiệm có mang theo không? Em đem tấm séc đi gửi trước đi.”
“Được rồi.” Lúc này cô mới nhớ tới chuyện này.
Hai ngàn đồng tiền vẫn là đặt ở ngân hàng mới tốt, tuy rằng không gian của cô cũng rất an toàn, nhưng không có lãi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận