Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 840 -




Vương An Kỳ cùng Vương An Na!
Đúng rồi! Chính là hai người bọn họ!
Hai người kia trả giá lợi hại hơn cô nhiều! Có thể dùng từ điên cuồng để hình dung.
Chị Béo nhìn bóng dáng của Thẩm Thanh Ca, trong lòng đã có dự tính.
Người bán hàng rong ở một bên cười hỏi: “Chị Béo, không phải chúng ta đang bán hàng sao? Sao chị lại mắng một khách hàng lớn đi rồi?”
“Hừ, chờ đi! Cô nhóc này sớm muộn gì cũng phải về đây tìm tôi để mua! Bị mắng cô ta cũng phải đưa tiền cho tôi!” Chị Béo cười lạnh.
Mọi người đều nhìn bằng ánh mắt hâm mộ.
Bọn họ rất nhẹ nhàng khi bán hàng, nhưng khách hàng đều không chịu nể mặt mũi, tính cách của chị Béo này kém như vậy, ngược lại việc kinh doanh vẫn rất hút khách.
Ngày Hôm sau.
Thẩm Thanh Ca nói cho Vương An Kỳ cùng Vương An Na về chuyện ở dưới cầu.
Hai người vừa nghe, quần áo bán ở dưới cầu còn rẻ hơn cả ở chỗ lúc trước bọn họ đi, lập tức đi cùng cô.
Tới nơi, đôi mắt của Vương An Kỳ cùng Vương An Na lập tức sáng lên, giống như mới phát hiện kho báu.
“Bà chủ kia hơi khó đối phó, hai người cần chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Thẩm Thanh Ca nhắc nhở.
Hai người kia không hề để ý.
“Cô còn không biết chúng tôi sao? Hai chúng tôi có sợ cái gì đâu?” Vương An Na không thèm quan tâm.
Mấy người đi đến tận trong cùng, chị Béo liếc mắt một cái liền nhận ra Thẩm Thanh Ca.
“Thế nào? Cô gái, có phải hỏi một vòng, phát hiện vẫn là chỗ này của tôi rẻ nhất đúng không?” Chị Béo hỏi.
Thẩm Thanh Ca chọn mấy bộ mà ngày hôm qua vừa ý từ trong quầy hàng, cô nhỏ giọng nói với hai người Vương An Kỳ, “Chính là mấy món này.”
Vương An Kỳ gật đầu, sờ vải dệt, “Bà chủ, bán thế nào?”
“Váy sáu đồng, áo sơmi bảy đồng.” Chị Béo phun vỏ hạt dưa ra xa.
Vương An Na cầm lấy một cái váy, chà xát vải dệt, ném thẳng lên trên mặt của chị Béo, “Chậc, chỉ như thế này thôi sao? Sáu đồng! Không biết xấu hổ sao? Vải dệt cứng đã chết, mặc lên chắc chắn sẽ bị ngứa da!”
Sau đó cô ta lại cầm mấy đầu sợi chỉ lên, “Cô xem đây là gì? Còn có nơi này, nơi này! Nhiều chỉ thừa như vậy, tôi cắt đều cắt không hết. Loại vải dệt này phải giặt mấy nước? Cô nói đi.”
Điều này làm cho chị Béo phải suy nghĩ, cô ta đờ đẫn trong vài giây, mới chống nạnh nói: “Nhà của chúng tôi rẻ nhất, cô không hài lòng, đi sang nhà người khác mà mua a.”
Vương An Kỳ cười lạnh, “Cô thật sự cho rằng nhà cô rẻ nhất sao? Nói thật với cô, chúng tôi đi đến chỗ bán sỉ của vườn bách thú cũng là giá này, cô coi đi, tiền này là cô kiếm hay là bọn họ kiếm.”
“Tôi……” Khí thế của chị Béo lập tức không còn nữa, quên ăn cả hạt dưa.
Vương An Na nhân cơ hội nói: “Tôi nói một số! Váy bốn đồng, áo sơmi năm đồng, mỗi loại chúng tôi muốn 50 bộ. Thật sự rất muốn mua, cô cũng đừng lề mề!”
Nói xong, Vương An Kỳ liền phối hợp nhặt từng bộ quần áo lên bắt đầu gấp lại, chuẩn bị đóng gói mang đi.
“Ai nha, không bán được! Giá này thật sự không bán được!” Chị Béo gấp đến nỗi vỗ đùi.
Vương An Na cũng gấp quần áo theo, nói giọng địa phương: “Hừ! Thôi đi, tôi còn có thể không biết sao? Tất cả quần áo của mấy người đều nhập từ phía Nam, thật sự rất rẻ, một bộ tính ba đồng tiền còn đắt đó.”
“Tiền vận chuyển hàng của chúng tôi đắt a, vận chuyển từ phía Nam đến thành phố Thượng Hải, rất đắt, rất đắt.”
Vương An Kỳ trực tiếp chửi thề, “Đắt cái rắm! Chúng tôi ngồi xe lửa từ phía Nam đến thành phố Thượng Hải cũng mới có khoảng mười đồng tiền, quần áo của cô còn lên máy bay nữa sao? Chúng tôi mua nhiều như vậy, cô giảm giá một chút cho chúng tôi thì làm sao vậy?”
“……” Chị Béo không phải người địa phương, vốn dĩ đã rất sợ người địa phương.
Cô ta giống như đang bị cướp vậy, có nỗi khổ nhưng không thể nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn các cô ấy cầm quần áo bỏ vào bao nilon màu đen.
Thẩm Thanh Ca ở một bên trợn tròn mắt nhìn, hai người kia thật sự quá lợi hại!
Vẻ mặt của chị Béo buồn rười rượi, nhìn Thẩm Thanh Ca liền tức giận, sao cô tìm được hai ôn thần này vậy?
“Tổng cộng 225.” Cô ta nhăn nhó mặt nói.
Thẩm Thanh Ca cúi đầu tìm túi tiền chuẩn bị đưa tiền, Vương An Na giơ cằm lên, cười nói: “Bớt mấy đồng lẻ đi, 220 đồng tiền!”
“Cũng không ngại mở miệng nhỉ! Năm đồng tiền! Cái này gọi là bớt số lẻ sao? Cái này gọi là cướp bóc!” Mặt của chị Béo tối sầm, bắt đầu tức giận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận