Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 617 -




Hoàng Tam trợn mắt nhìn anh ta, "Cảm giác của mày có tác dụng gì! Mày là cái gì của Hoàng Anh? Tao nhìn ra được Hoàng Anh thích mày. Hoàng Anh nhà tao đối xử với mày tốt như vậy, còn mày thì sao? Bạc Trường Ngọc bị người khác cưỡng hiếp, mày liền như con chó mà chạy đến liếm chân người ta!”
"A Long! Đừng đạo đức giả như vậy! Không cần đâu! Giờ quay lại chỗ Bạc Trường Ngọc mà dính với cô ta đi!"
Mắt của A Long đỏ lên, "Tôi..."
“Hoàng Tam, đừng nói nữa.” Bạc Đình nhẹ nhàng nói, rồi đi xuống núi.
A Long tiếp tục dẫn mọi người tìm kiếm trong núi.
Mãi đến sáu giờ sáng, Bạc Đình mới về đến nhà.
Thẩm Thanh Ca nhìn thấy dưới mí mắt của anh có màu xanh đen nhạt và trên môi anh có màu tím sẫm.
“Không lẽ anh phát sốt rồi?”
Cô bước xuống giường, đặt tay lên trán anh.
Có chút nóng.
“Anh ngủ một giấc là được!” Bạc Đình nói rồi nằm xuống giường.
Thẩm Thanh Ca lấy thuốc hạ sốt từ trong không gian ra, cô nhét thuốc vào miệng anh, đưa nước cho anh uống.
"Tìm được Hoàng Anh chưa?"
Anh uống nước xong rồi mới nói: "Vẫn chưa."
"Anh nghĩ ai đã bắt cóc Hoàng Anh? Bắt cóc không phải vì tiền thì chính là để trả thù. Hoàng Anh là người mới đến đây và là một người đơn giản, có lẽ không ai quan tâm đến tiền của cô ấy.”
Bạc Đình nhắm mắt nghỉ ngơi, lạnh lùng hỏi: “Em nghi ngờ là Bạc Trường Ngọc à?”
"Em đã suy nghĩ cả đêm! Giáo sư Lý cũng nói, gần đây ông ấy không nghe nói có kẻ buôn người nào bắt cóc người. Em cũng đã nói với cảnh sát rồi..."
Anh gật đầu: “Để anh ngủ mười phút, sau đó chúng ta sẽ đến bệnh viện.”
Cô cảm thấy hơi có lỗi với Bạc Đình, vẻ mặt mệt mỏi của anh thực sự rất hiếm thấy.
Anh dường như luôn có nguồn năng lượng vô tận trước mặt cô.
Thẩm Thanh Ca lặng lẽ ngồi cạnh giường mà nhìn anh.
Một lúc sau, đã đến giờ.
Thẩm Thanh Ca lắc cánh tay của Bạc Đình, "Anh đi được không? Không thì anh ngủ thêm chút nữa, em tự đi?”
Anh tỉnh dậy, bước xuống giường cau mày nói: "Anh không quan tâm đến Hoàng Anh, nhưng anh quan tâm đến em. Anh biết nếu Hoàng Anh xảy ra chuyện gì thì em sẽ buồn."
Cô không biết nên nói anh là tàn nhẫn hay là tốt bụng, "Anh bị sốt đến mơ hồ luôn rồi à? Lát nữa đến bệnh viện thuận tiện khám luôn."
Sau khi đến bệnh viện, Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca vội vã đến phòng bệnh của Bạc Trường Ngọc.
"Anh Bạc Đình, chị dâu, hai người đến rồi à?" Bạc Trường Ngọc mỉm cười nói.
“Cô chính là người đã kêu người bắt cóc Hoàng Anh đúng không?” Thẩm Thanh Ca đi thẳng vào vấn đề.
Bạc Trường Ngọc chớp mắt, “Vừa rồi cảnh sát hỏi em, bọn họ nói em có bằng chứng ngoại phạm!”
"Trường Ngọc, trên thế giới này không có tội phạm hoàn hảo, rồi cô sẽ phải hối hận." Thẩm Thanh Ca lạnh lùng nói.
“Chị dâu, chị đỗ lỗi cho em, chị không hối hận sao?”
Đúng lúc này, A Long bước từng bước một tới, kéo lê thân thể nặng nề của mình.
"A Long!" Bạc Trường Ngọc tươi cười đầy mặt.
A Long cứng ngắc đứng ở trước giường bệnh, "Trường Ngọc, anh cầu xin em nói cho anh biết Hoàng Anh ở đâu? Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, anh sẽ cảm thấy áy náy suốt đời!"
"A Long, ý của anh là gì? Anh nghi ngờ em bắt cóc Hoàng Anh sao? Anh không phải đã nói rằng, trong lòng anh chỉ có em là người trong sạch nhất sao? Sao anh có thể nghĩ em là loại người như vậy?"
Nước mắt A Long trào ra, anh ta trầm giọng gào lên: "Bạc Trường Ngọc! Ngoại trừ em ghét Hoàng Anh, ở thành phố Thượng Hải còn có ai ghét Hoàng Anh?"
"Hu hu... A Long, em thực sự không biết! Em thực sự... có lẽ Hoàng Anh đã bị bọn buôn người bắt cóc?"
Trong mắt A Long tràn đầy hận ý, anh ta đi ra khỏi phòng bệnh, yếu ớt ngồi ở hành lang.
Thẩm Thanh Ca bước ra ngoài, "Cậu rốt cục đối với Hoàng Anh là có tình cảm gì? Nếu cậu thích cô ấy thì đi tìm cô ấy! Nếu cậu không thích cô ấy thì đi vào nói rõ ràng với Bạc Trường Ngọc và cầu xin giúp Hoàng Anh."
"Hoàng Anh thật đáng thương! Cô ấy bị kẹt giữa hai người các ngươi!"
A Long đứng dậy và chạy xuống lầu.
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Thanh Ca cảm thấy buồn bã.
Vậy là bây giờ A Long phát hiện ra mình thích Hoàng Anh?
Không biết đời này Hoàng Anh còn có cơ hội biết hay không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận