Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 656 -




Bạc Đình ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người cô, cảm giác máu ở trong cơ thể mình đều sôi lên.
Anh nhìn thấy cổ của cô hình như đang đổ mồ hôi, nâng mặt của cô lên, dán môi lên trên cánh môi của cô, đang muốn hôn sâu hơn, lại có tiếng gõ cửa không đúng lúc.
Cốc cốc cốc ——
Bạc Đình tức giận đến mức đấm mạnh vào giường.
Thẩm Thanh Ca đẩy ngực anh ra, “Anh mau đi mở cửa đi.”
Mở cửa, chỉ thấy Bạc Dạ mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn mới tinh trông rất khí phách xuất hiện ở cửa.
“Chị dâu sao rồi?” Anh ta hỏi.
Đôi mắt của Bạc Đình tối sầm lại, anh đang muốn đánh người, Thẩm Thanh Ca chạy nhanh tới ngăn lại, “Anh Đình, đừng đánh người!”
“Anh tới đây làm gì?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Bạc Dạ nhướng mày, “Chỉ là có lòng tốt tới nhắc nhở một chút, Tuyết Lị khả năng vẫn còn ở thành phố Thượng Hải.”
“A, vậy anh có thể cút rồi.” Thẩm Thanh Ca muốn đóng cửa.
Anh ta nắm chặt khung cửa, “Thẩm Thanh Ca, sao cô có thể trở mặt không nhận người như vậy? Đừng quên là ai đã mang cô từ thôn Đà Đà về đây.”
Bạc Đình giơ chân dài ra, trực tiếp cho anh ta một chân, đá anh ta ra ngoài cửa, “Cậu không có tư cách để cho người khác biết ơn cậu!”
Nói xong, anh đóng cửa lại.
“Anh Đình, Bạc Dạ ăn mặc thật khí phách, chắc chắn anh ta tranh thủ lúc Tuyết Lị chạy trốn, bán hết đồ của Tuyết Lị để lấy tiền mặt.” Thẩm Thanh Ca suy đoán.
Chắc đây là biện pháp kiếm tiền mà Bạc Dạ đã nói.
“Loại người như anh ta, chỉ biết dựa vào phụ nữ để kiếm tiền.” Bạc Đình khinh thường nói.
Thẩm Thanh Ca không thể không lắc đầu, lúc trước dựa vào Bạc Trường Ngọc và Tịch Dung, hiện tại dựa vào Tuyết Lị.
Trên đời này sao lại có người đàn ông ghê tởm như vậy chứ?
Ngày hôm sau.
Lúc Thẩm Thanh Ca tỉnh dậy, Bạc Đình đang giặt quần áo ở trong sân.
Mùi bột giặt tràn ngập khắp không khí.
Cô xoa eo, mắng “Hành vi phạm tội” của Bạc Đình ở trong lòng một phen.
“Cơm anh đã hâm nóng ở trong nồi.” Bạc Đình thấy cô liền nói.
Cô lười biếng ngáp một cái, “A.”
Bỗng nhiên, một đôi vợ chồng già xuất hiện ở cửa.
Nam mặc áo khoác màu đen, nữ mặc váy len màu hồng phấn thời thượng.
Quần áo kiểu này thường là người đi nước ngoài trở về mới có.
“Ha ha……Tiểu Đình, cháu còn nhớ chú Dương không?” Người đàn ông hỏi.
Bạc Đình suy nghĩ một lát, trong mắt xuất hiện vẻ hung dữ, “Cút!”
Hai người kia bị doạ sợ.
Thẩm Thanh Ca lại gần hỏi, “Bọn họ là ai vậy?”
“Cha mẹ của Tuyết Lị.” Bạc Đình nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Thanh Ca nhướng mày, cô đi tới cửa, một tia sáng lạnh lẽo loé lên trong mắt, “Chú, dì, hai người có việc gì sao?”
“Cô là Thanh Ca đúng không? Thật sự xin lỗi, Tuyết Lị cư nhiên lại làm chuyện như vậy đối với cô! Nhưng Tuyết Lị đã biết sai rồi, hơn nữa con bé vốn không muốn mạng của cô, cô có thể tha cho Tuyết Lị một đường sống được không?” Chú Dương nước mắt giàn giụa nói.
Dì Dương vẻ mặt đau khổ nói: “Thanh Ca, Tuyết Lị vô cùng hối hận, hai ngày này khóc trong điện thoại suốt! Con bé thật sự đã biết sai rồi! Nếu không cô ký tên ở trên đơn hoà giải, chúng tôi nguyện ý trả tiền bồi thường.”
Ha ha!
Thiếu chút nữa Tuyết Lị đã cắt đứt tương lai tốt đẹp của cô, làm cho cô và Bạc Đình vĩnh viễn xa nhau, hại cô vĩnh viễn bị nhốt ở núi sâu, biến thành công cụ sinh con, làm trâu làm ngựa cho người ta.
Kết quả hiện tại cho cô ít tiền, liền muốn giải quyết riêng việc này sao?
“Cút!” Bạc Đình đi lên phía trước, một tay đem Thẩm Thanh Ca bảo vệ ở sau lưng.
Ánh mắt của Thẩm Thanh Ca bỗng trở nên gian xảo, cô nói: “Chú dì cũng biết thực lực của nhà họ Bạc đúng không! Tôi không cần tiền, tôi muốn một lời xin lỗi.”
Bạc Đình cúi đầu nhìn cô, cô cho Bạc Đình một ánh mắt yên tâm.
Cha mẹ của Tuyết Lị cũng hiểu rõ ý của cô, cô muốn Tuyết Lị tự mình nói xin lỗi.
Hai người đối mặt nhìn nhau, nhỏ giọng thương lượng trong một lát, chú Dương đi ra bên ngoài ngõ nhỏ, đưa một người phụ nữ trùm kín mít tới nơi này.
Người phụ nữ mặc áo khoác giản dị, dùng khăn quàng cổ che nửa khuôn mặt chỉ lộ ra một đôi mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận