Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 481 -




Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đến đón Tiểu Mộng để cùng nhau đi vườn bách thú.
Tiểu Mộng không thích nói chuyện nhưng lại rất ngoan ngoãn, cô bé ngẩng đầu nhìn thấy gì cũng đều tò mò.
Vào vườn bách thú, cảnh tượng bên trong làm Thẩm Thanh Ca cực kì ngạc nhiên.
Không ngờ ở thời đại này, phong cách kiến trúc và trang trí của vườn bách thú tuy mang hơi hướng cổ điển nhưng lại rất tinh tế.
“Để dì mua cho cháu một quả bóng bay.” Thẩm Thanh Ca đi đến chỗ cửa hàng đại lý và mua cho cô bé một quả bóng bay thật đẹp.
Cô cảm thấy có đau lòng, bất kể là ở thời đại nào, đồ vật ở các địa điểm du lịch đều đắt đỏ.
Một quả bóng bay ở đây có giá tận một xu, trong khi đấy ở chỗ khác một xu mua được hẳn một túi bóng bay.
Bọn họ lần lượt đi từ gần đến xa đến các địa điểm để quan sát các loài động vật, trước khi kịp nhận ra thì bọn họ đã đi đến chuồng cá sấu.
“Anh Đình, anh nhìn xem.” Cô chỉ vào con cá sấu đang nổi lên từ trong ao.
Tiểu Mộng sợ đến mức phải trốn ở phía sau Thẩm Thanh Ca, ”Cháu sợ quá…”
“Đừng sợ, đừng sợ, nó cách xa chúng ta lắm.” Thẩm Thanh Ca an ủi Tiểu Mộng.
Bạc Đình dựa vào rào chắn, chậm rãi nói: “Sau này anh sẽ mua một cái máy ảnh về.”
“Được! Liệu máy ảnh có đắt lắm không?”
Máy ảnh đổi mới rất nhanh, mua máy ảnh bây giờ có quá đắt tiền và vô dụng không?
Anh không có trả lời.
Bọn họ lại đi đến khu vực động vật lưỡng cư, mỗi một loại động vật bị nhốt trong một lồng kính khác nhau.
Thằn lằn, rắn, ếch xanh,…
Những con vật này nhìn rất hung dữ khiến Tiểu Mộng sợ hãi đến mức phải vùi đầu vào lòng Thẩm Thanh Ca.
“… Chúng nó thật xấu! Chúng ta đi xem con khỉ đi dì!”
Rời khỏi khu vực động vật lưỡng cư, Thẩm Thanh Ca nhìn thấy hộp thiết bị kiểm soát nhiệt độ, mắt cô lập tức sáng lên.
Đó là một loại công nghệ rất hiện đại!
Không ngờ là thập niên 70 đã có.
Bạc Đình nắm tay cô, ba người đi đến chỗ con khỉ.
Nhiều khách du lịch bị bọn họ thu hút ánh mắt.
“Wow, một nhà ba người này thật đẹp!”
“Thật đẹp! Bọn họ trông giống như ngôi sao điện ảnh vậy.”
Thẩm Thanh Ca rất xấu hổ khi nghe thấy những lời khen ngợi như thế.
Bạc Đình đi xếp hàng ở cửa hàng đại lý mua một ít quýt để cho khỉ ăn.
Trên tảng đá là những con khỉ lông vàng, chúng nó rất thân thiện với con người, luôn ngồi yên lặng trên hòn đá hoặc cành cây, tạo dáng cho mọi người chụp ảnh và chúng sẽ không bao giờ tấn công con người.
“Hu hu…Chị ơi, em cũng muốn cho khỉ ăn.”Một đứa bé trai khóc nức nở.
Một giọng nữ quen thuộc truyền đến, “Đi ra ngoài! Một quả quýt tận hai đồng tiền, sao bọn họ không đi cướp luôn đi? Chị sẽ không mua đâu.”
“Em mặc kệ, em mặc kệ! Em muốn cho khỏ ăn cơ!”
“Vậy thì em đi xin các bạn nhỏ khác thử xem, để mấy bạn ấy cho em một quả.”
Bạc Đình mua ba quả quýt, mỗi người được một quả.
Bọn họ đứng ở trong góc, ở nơi này có một con khỉ mẹ cùng một con khỉ con đang ngồi ở đây.
“Tiểu Mộng, cháu cho con khỉ mẹ ăn đi.” Thẩm Thanh Ca cổ vũ.
Tiểu Mộng ngượng ngùng duổi tay, nhỏ giọng nói: “Ăn đi.”
Khỉ mẹ lấy quả quýt từ tay cô bé liền bắt đầu gặm, nó dùng miệng lột vỏ quả quýt ra rồi khéo léo ăn những múi quýt ở bên trong.
“Anh Đình, con khỉ thật là thông minh.” Cô sống hai đời nhưng lại chưa từng đi dạo vườn bách thú bao giờ, không biết rằng con khỉ lại thông minh như thế.
Thẩm Thanh Ca bóc hết vỏ quýt ra rồi đưa cho chú khỉ con.
Khỉ con cũng ngoan ngoãn ăn hết.
Tiểu Mộng thấy vậy liền muốn duỗi tay ra sờ vào cánh tay của khỉ con, khỉ con muốn tránh ra thì bụp…
Khỉ mẹ liền đánh vào sau gáy của khỉ con.
Như muốn nói trốn cái gì mà trốn? Đừng có xúc phạm đến nhà tài trợ.
Khỉ con không dám cử động nữa, chỉ đành tủi thân ăn nốt quả quýt.
“Hahahaha…” Thẩm Thanh Ca bật cười.
Cô đưa tay chạm vào vai của khỉ mẹ, khỉ mẹ như không cảm nhận được gì vẫn chuyên tâm ăn hết quả quýt.
Bạc Đình nhìn cô, trong mắt hiện lên cưng chiều.
Anh chia quả quýt thành hai nửa, lần lượt đưa cho Thẩm Thanh Ca và Tiểu Mộng.
“Hai người cho nó ăn đi.”
“Cảm ơn chú ạ.” Tiểu Mộng dần quen thuộc với hai người, nói chuyện cũng nhiều hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận