Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 329 -




Trở lại phòng, Bạc Đình ôm vai cô nói, “Về sau không cần để ý đến cô ta, anh xuất hiện là được.”
Cô buồn cười liếc anh, cố ý nói đùa, “Anh thích nói chuyện cùng Đỗ Kỳ Kỳ như vậy à?”
“Ánh mắt của anh kém như vậy sao? Anh chỉ thích nói chuyện cùng em!” Anh thật sự lo lắng.
Thẩm Thanh Ca mừng thầm trong lòng, Bạc Đình thật sự rất nghe lời.
Anh thấy cô cười, liền nhẹ nhàng thở ra, “Em muốn chuẩn bị tiếp tục làm người chăn nuôi sao?”
“Em cũng không thể bị anh chiều hư được, em cũng muốn làm việc!” Cô nói.
Cô thật sự cảm thấy từ sau khi kết hôn với Bạc Đình cả người cô đều trở nên lười nhác.
Vốn dĩ cô làm việc rất nhanh nhẹn lại chịu khó, hiện tại quần áo chẳng muốn giặt, cơm chẳng muốn làm……
Bạc Đình xoa đầu cô nói, “Em không học nữa à?”
“Em chỉ là chuẩn bị thi đại học, lại không phải ở cữ! Anh không nên không cho em làm mọi thứ!”
Anh vạch trần suy nghĩ của cô, “Em muốn kiếm hai mươi đồng tiền kia đúng không.”
Người phụ nữ nào đó mặt đỏ lên, “Em là người có tầm nhìn nông cạn như vậy sao? Anh đang nói xấu em!”
Anh mỉm cười, đáy mắt mang theo ý cười rõ ràng, “Anh đi nấu cơm.”
“Anh cười như vậy là có ý gì? Có phải anh không tin em đúng không? Anh Đình!” Cô cằn nhằn.
Bạc Đình cười mà không nói.
Điều này làm cho Thẩm Thanh Ca rất buồn bực, chạy đến phòng bếp hung hăng nhéo một cái vào ngực anh mới hả giận.
Ngày hôm sau.
Đội trưởng đội sản xuất thật sự tự mình tới cửa.
Ông ấy hơn bốn mươi tuổi, là chiến sĩ thi đua trong thôn.
Đội trưởng chỉ nói mấy câu, Thẩm Thanh Ca liền đồng ý.
Nhưng Bạc Đình rút điếu thuốc ra đưa cho ông ấy, vẻ mặt lạnh lùng.
Loại khí thế lạnh lùng mạnh mẽ này, đem người áp bức đến gắt gao.
Đội trưởng duỗi tay nhận không được mà không nhận cũng không được.
Hai người giằng co mười mấy giây, đội trưởng mới nhận lấy điếu thuốc, “Ha ha, cảm ơn Bạc Đình……”
“Vợ của tôi có thể chỉ đi làm nửa ngày được không?” Bạc Đình nói thẳng vào vấn đề.
Thẩm Thanh Ca nháy mắt với anh.
Người này có ngốc hay không? Đây không phải là đang gây rối sao?
“Công việc của người chăn nuôi phai đi cả buổi sáng và buổi chiều, nếu không thì không có công điểm.” Đội trưởng xấu hổ hút điếu thuốc làm dịu bầu không khí.
“Cô ấy có thể chỉ cần một nửa tiền công.” Bạc Đình nói.
Đội trưởng cười nói, “Cái này các người tự sắp xếp.”
Sau khi người rời đi, Thẩm Thanh Ca đánh một cái lên ngực anh, “Anh đền tiền cho em! Hai mươi đồng tiền thành mười đồng tiền.”
“Còn nói không phải vì tiền?” Bạc Đình hỏi lại.
“Em……” Cô không nói ra lời.
Đội trưởng tự mình đến một lần, mọi người đều hiểu rõ tối hôm qua Đỗ Kỳ Kỳ đến đây là làm điều thừa.
Nói không chừng thật sự sẽ giở trò gì đó với Thẩm Thanh Ca.
Lập tức, mấy người ngày hôm qua chỉ trích Thẩm Thanh Ca không đúng đều cảm thấy tội lỗi.
Chớp mắt liền tới tháng chín, trong lúc đó Bạc Đình lại bắt đầu lái xe ra ngoài làm ăn.
Mắt thấy sắp đến sinh nhật của Thẩm Thanh Ca, sáng sớm tinh mơ Bạc Đình liền đưa cô đi ra ngoài.
Thẩm Thanh Ca hẹn Cổ Tiểu Liên cùng nhau vào thành chơi.
Bên này, Cổ Tiểu Liên cũng chịu sự ủy thác của thôn trưởng thôn Phú Quý, chuẩn bị mua một ít giấy viết thư, bút máy trở về.
Kiếp trước, Thẩm Thanh Ca quá ngu ngốc, bị Thẩm Kiều Kiều, Lý Phượng Chi dạy dỗ đến không dám kết bạn.
Đương nhiên, cũng không ai nguyện ý cùng người có tiếng xấu truyền xa như cô làm bạn.
Cho nên tình bạn ở đời này cô rất quý trọng!
Khi tới Cung Tiêu Xã, hai người ở khu vải dệt chọn rất lâu.
Thẩm Thanh Ca lựa chọn vải dệt, mà Cổ Tiểu Liên lại không có hứng thú.
“Không phải cô nói muốn làm một chiếc váy sao? Mau chọn một ít vải dệt đi.” Thẩm Thanh Ca nói.
Cổ Tiểu Liên cúi đầu, “Thẩm Thanh Ca, cái kia…… Chu Hiểu Thiên thích cô có phải hay không?”
Điều này làm cho Thẩm Thanh Ca có chút xấu hổ.
Cái kiểu chị em tốt, bạn bè tốt bởi vì một người đàn ông mà trở mặt thành thù tuyệt đối sẽ không phát sinh ở trên người cô đúng không?
Cô giải thích: “Tôi đã từ chối anh ta rồi! Với lại chuyện này đối với tôi mà nói cũng không phải chuyện tốt, bởi vì tôi đã kết hôn rồi, cho nên liền không nói cho cô biết!”
“Tháng trước anh ấy nói muốn trả lại sách văn cho cô, tôi nói tôi giúp anh ấy trả, dù thế nào anh ấy cũng đều không cho! Cái loại con mọt sách như anh ấy, tiếc thời gian như vàng, thế mà nguyện ý tự mình đi trả sách, tôi liền biết.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận