Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 722 -




Từ trước đến nay, Điền Thúy Hoa rất sợ bà Lâm, cô ta bị đẩy một cái khí thế trên người lập tức biến mất.
“Anh, anh nhìn đi bà già chết tiệt này đẩy em……” Cô ta khóc lóc nói.
Anh trai của Điền Thúy Hoa cao to vạm vỡ, bước một bước dài đến trước mặt bà Lâm, “Bà già chết tiệt này sao bà dám đẩy em gái của tôi! Nhanh chóng cút đi! Đừng ép tôi ra tay!”
Bà Lâm đặt mông ngồi dưới đất, “Mọi người đến đây mà xem, đánh người! Con dâu trước dẫn người tới đánh tôi…… Thật là không có lương tâm mà!”
Đầu ngõ có nhiều người đi lại, lập tức có không ít người chạy đến.
“Đánh người sao?”
“Má ơi, con dâu đánh mẹ chồng, mau đến xem.”
Rất nhiều người trẻ tuổi lại đây đỡ bà Lâm đứng dậy.
Còn có người hỏi Điền Thúy Hoa cùng anh trai của cô ta, nói muốn báo cảnh sát.
Điền Thúy Hoa lập tức hoảng sợ, “Anh, bọn họ muốn báo cảnh sát……”
“Sao còn ngơ ra đó làm gì? Chạy nhanh đi!”
Hai người chán nản bỏ chạy rồi.
Bà Lâm thở phào nhẹ nhõm, nhìn Thẩm Thanh Ca đầy cảm kích, “Thanh Ca, may mắn mà có cháu.”
“Không có gì, cháu chỉ là người nghĩ ra biện pháp!” Thẩm Thanh Ca cười nói.
Lúc này, Ông Lâm cũng đón Hồ Hoa vào cửa.
Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình vừa vặn đi vào nhà uống rượu.
Cô cầm chén rượu uống một hớp rượu, bị cay đến mức ho khan, “Khụ khụ khụ……”
Hai mắt đều bị sặc đến mức đỏ bừng.
Bạc Đình vỗ lưng cho cô, đưa nước trà cho cô, “Ai bảo em uống rượu? Tửu lượng của mình như thế nào trong lòng em không biết sao?”
“Khụ khụ…… Em muốn uống thử.”
Anh hài hước nói: “Bia còn không uống được, còn uống rượu trắng.”
“Đừng nói nữa!” Cô đánh một cái ở ngực anh.
Bạc Đình bị đấm nhẹ, còn rất hưởng thụ, anh uống ly rượu mà cô đang uống.
Giữa trưa ăn xong tiệc rượu, Bạc Đình đi về nhà cùng Thẩm Thanh Ca.
Khuôn mặt của cô ửng đỏ, dựa vào trên vai anh, “Sang năm em sẽ mở một cái siêu thị.”
Bạc Đình nhanh chóng che miệng cô lại, “Một ngụm rượu trắng liền say rồi sao? Nói vớ vẩn gì vậy?”
Anh nhanh chóng đưa người vào trong tứ hợp viện, sau đó đóng cửa lại.
Cô mím môi, sang năm là năm 1980, vốn có thể tự kinh doanh …… Cô mới không có nói lung tung.
“Em thật sự chuẩn bị mở một cái siêu thị.” Cô đổ cốc nước ấm để uống.
Bạc Đình cười khẽ, “Ở Cảng Thành mới gọi là siêu thị, bên này gọi là cửa hàng.”
“Em muốn mở cửa hàng lớn một chút, bên trong bán mọi thứ, tốt nhất là bên trong có thể mở một tiệm cơm nhỏ.” Cô lên kế hoạch.
Anh suy nghĩ, “Đến lúc đó đi tìm A Chính! Đến lúc đó nếu có thể tự kinh doanh, ai sẽ bán ở chợ đen nữa?”
Thẩm Thanh Ca nhìn anh, không thể không nở nụ cười.
Cô còn không chưa nghĩ tới chuyện này, Bạc Đình đã lên kế hoạch xong.
Ngày hôm sau.
Lúc Thẩm Thanh Ca tan học, em gái của Ông Lâm, Lâm Yến tới.
Cô có chút nghi ngờ, không phải là hôn nhân của Ông Lâm và Hồ Hoa không hạnh phúc đi.
Thẩm Thanh Ca để cho Bạc Đình đi rót trà, “Lâm Yến, sao em lại tới đây?”
“Chị Thanh Ca, em tới đây là muốn chị làm mai giúp em.” Lâm Yến đỏ mặt nói.
Cô có chút bất đắc dĩ, nhà họ Lâm bọn họ định ỷ lại vào cô hay sao? Sao mà lúc nào cô cũng là người làm mai vậy?
“Chị mới dọn đến đây, thật ra không quen hàng xóm ở đây lắm, chị nghĩ chị không giúp em được.” Thẩm Thanh Ca trực tiếp cự tuyệt.
Khuôn mặt tươi cười của Lâm Yến lập tức biến mất.
“Làm bà mai sẽ xui xẻo ba năm, nhà các người đừng bắt nhà chúng tôi làm.” Bạc Đình đem chén trà đặt ở trước mặt Lâm Yến.
Khí thế của Lâm Yến lập tức yếu đi ba phần, “Chị Thanh Ca, mẹ em nói, nếu có thể thành công bà ấy lại cho chị bao lì xì!”
Thẩm Thanh Ca cảm thấy buồn cười, cô lại không thiếu chút tiền ấy.
“Lâm Yến, nghe nói em cũng mới 18 tuổi, gấp cái gì? Những năm thanh xuân tốt đẹp, tìm cái lớp để học tốt hơn bao nhiêu?” Thẩm Thanh Ca khuyên nhủ.
“Em lại tìm không thấy công tác, còn không bằng tìm người để kết hôn! Chị Thanh Ca, em biết chị có quan hệ rất tốt với Tạ Dương ở trong ngõ nhỏ, chị có thể nói giúp em hay không?” Vẻ mặt của Lâm Yến rất chân thành.
Thẩm Thanh Ca run tay, không thể không nói, ánh mắt nhìn người của bà Lâm thật chuẩn.
Thế mà nhìn trúng Tạ Dương!

Bạn cần đăng nhập để bình luận