Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 206 -




Trái tim của Thẩm Thanh Ca như rơi vào một cái hũ mật, cô cười và nói: "Chăm sóc mẹ không phải là điều đương nhiên sao?"
Nhìn vào đôi mắt thuần khiết của cô, bờ môi của Bạc Đình dường như cong như không cong.
“Anh ngâm chân chung với em đi.” Cô vỗ vỗ chỗ bên cạnh.
Bạc Đình muốn từ chối, nhưng anh chưa kịp nói gì, hai tia sáng lạnh lùng từ một đôi mắt hạnh nhân bắn ra.
Anh ngầm hiểu ra, ngồi bên cạnh cô không nói một lời.
Bạc Đình đem chân bỏ vào chậu ngâm chân, đôi bàn chân trắng nhỏ của cô giẫm lên chân anh.
Nước da trắng tương phản rõ nét với màu đồng.
“Có hơi nóng không?” Bạc Đình hỏi.
Thẩm Thanh Ca cười trộm, ở đời trước cô đã đọc các cuốn tạp chí và trong đó nói rằng đàn ông có thể chịu nhiệt độ thấp hơn phụ nữ.
Cô không ngờ đó là sự thật!
Màu bàn chân của cô vẫn như cũ, nhưng bàn chân của anh lại có màu đỏ.
“Thôi không ngâm nữa, đi ngủ thôi."
Anh mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng.
Bàn tay nhỏ bé đặt trên lưng anh, lưng anh không nóng cũng không lạnh, đây là nhiệt độ cơ thể mà cô thích.
Sau khi lau chân cho cô, Bạc Đình nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô và chà xát chúng vào chiếc áo ba lỗ trên bụng anh.
Cô đỏ mặt, cố hết sức rút chân lại nhưng lòng bàn tay to lớn không cho phép.
“Anh làm gì vậy? Không phải là không có khăn lông……”
Anh nắm lấy mắt cá chân của cô, đặt lên bụng mình để lau khô, kéo khăn lau chân ra: "Bẩn."
Cô nói thầm trong lòng: Anh Đình mới không bẩn.
Thẩm Thanh Ca kéo chăn che người, đợi Bạc Đình tới.
Có lẽ là do buổi chiều vận động quá sức, mi mắt của cô nặng trĩu, vô thức khép lại hai mắt.
Khi Bạc Đình bước vào phòng, cô gái nhỏ trên giường đã thở đều và ngủ ngon lành.
Anh kéo dây đèn, căn phòng ngủ chìm trong bóng tối, anh rón rén nằm bên cạnh cô.
Cảm nhận được chỗ bên cạnh lún xuống, cô khẽ mở mắt, lăn vào vòng tay dày rộng và ấm áp.
Cô vòng tay qua eo anh, áp làn da mềm mại của mình vào cơ bắp rắn chắc của anh, dường như đang nói mớ: "Khen thưởng cho anh.….."
Môi mỏng cong lên tà khí, buồn ngủ đến như vầy rồi, lại còn đang suy nghĩ chuyện này.
“Ngủ đi, cái kia dùng hết rồi."
“……” Trong một giây cô liền chìm vào giấc ngủ sâu, như thể cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Một hành vi ngây thơ như vậy khiến anh bật cười.
Tại sao cô vợ nhỏ bé của anh lại ngốc như vậy?
Nhiệt độ vào mùa hè đã cao, nên có thể tưởng tượng được hai người dính vào nhau sẽ nóng nực như thế nào.
Cảm nhận được những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô, anh liền cầm chiếc quạt tay bên cạnh giường lên quạt nhẹ.
Ngày hôm sau, khi một tia nắng chiếu qua song cửa sổ, khó khăn lắm Thẩm Thanh Ca mới mở được mắt.
Bạc Đình giống như một con chó lớn đang chờ được cho ăn, không có bất kỳ lời giải thích nào, môi anh dùng sức chặn miệng cô.
“Ừm…..." Cô đẩy anh ra, "Em còn phải kiếm công điểm."
“Người đàn ông của em cũng không quan trọng bằng những con heo kia sao?” Anh tức giận hỏi.
Giọng điệu có chút tủi thân và cô đơn.
Cô không nhịn được cười, đang định giải thích, Bạc Đình lại tỏ vẻ đáng thương nói: “Sáng sớm vợ A Hổ đã đến đây lấy trứng gà, còn có một đám trẻ con cầm tôm hùm đất đến cửa đổi kẹo, cho nên anh mới đi có một tháng, chuyện trong nhà anh cũng không biết.”
“Không phải bây giờ anh đã biết sao?” Cô chống người ngồi dậy.
Anh nắm lấy cổ tay cô không cho cô cử động, trầm giọng hỏi: “Em nhớ anh không?”
Trái tim của Thẩm Thanh Ca nhịn không được tăng tốc.
Anh cũng thực buồn nôn, hơn nữa anh còn nói chuyện quanh co lòng vòng!
Còn không phải là trong lòng anh đang có ý xấu với cô sao?
Còn nói này đó có không!
“Nhớ.” Cô hào phóng thừa nhận, đứng dậy giả vờ không hiểu.
Nhìn cô vội vàng chạy trốn, đôi mắt đào hoa đang hếch lên của Bạc Đình nổi cơn ghen, anh đè cô xuống.
“Em muốn đi làm……”
“Em đã trễ làm rồi!”
Lời này vừa nói ra, cô liền từ bỏ giãy giụa, nằm úp sấp ở trên giường, "Anh Đình, anh thật có nhiều tinh lực."
Anh khẽ khịt mũi, đắc ý nói: "Đương nhiên, buổi sáng anh còn cố ý đến bệnh viện."
Một người phụ nữ nào đó mặt đỏ bừng.
Mục đích đến bệnh viện là gì?
Đương nhiên là vì lấy bao cao su miễn phí……
Thật mất mặt……
Chẳng phải là cả thôn đều biết nhà bọn họ vội dùng cái đó sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận