Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 479 -




Bạc Đình nhíu mày, lo lắng nhìn về phía Thẩm Thanh Ca.
Vòng tay bạc một khi lấy ra tới, không phải là chứng minh cô là thiên kim bị lạc của nhà họ Cố sao?
Đến lúc đó bị nhà họ Cố quấn lên, liền rất phiền toái.
“Cháu tìm một chút, không biết có mang theo hay không.” Thẩm Thanh Ca đưa tay vào trong túi, ở trong đầu suy nghĩ vòng bạc.
Một vòng bạc tinh xảo liền xuất hiện ở trong lòng bàn tay cô.
“Đúng lúc cháu đang mang theo ở trong túi.” Cô lấy vòng tay ra đưa cho Đồng Kim Hoa.
Lúc nhìn thấy vòng tay, lông mày của hai người nhảy lên một cái.
Vòng tay bằng bạc cùng vòng tay tổ truyền nhà bọn họ gần như giống nhau như đúc.
“Cái này……” Đồng Kim Hoa vui vẻ cầm vòng tay lại lập tức đau buồn.
Hoá ra chỉ là hình dáng giống thôi, trên mặt vòng tay bằng bạc của bọn họ không có khắc hoa, vòng tay này có khắc hoa phức tạp ở trên.
“Vòng tay thật xinh đẹp! Dì nhớ kỹ hoa văn, ngày mai liền đi tìm người làm vòng tay.”
Một bữa cơm rất nhanh liền ăn xong rồi, Cố Quyền và Đồng Kim Hoa thất vọng đưa bọn họ đi ra tiệm cơm quốc doanh.
Cố Quyền muốn lái xe đưa Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca trở về, nhưng bọn họ từ chối.
“Đúng rồi, Thanh Ca, cuối tuần cháu có rảnh không? Cùng dì đi bệnh viện nhìn xem con trai nhỏ Cố Kỳ Lân của nhà bọn dì đi, nó ở một mình buồn chán, liền thích nói chuyện cùng chị gái xinh đẹp như con.” Đồng Kim Hoa nói.
Cố Quyền giật nhẹ ống tay áo của bà, Đồng Kim Hoa liếc mắt nhìn ông ta.
“Có thời gian rảnh cháu sẽ đi.” Thẩm Thanh Ca khách sáo nói.
Người đi rồi, giọng nói của Cố Quyền lạnh lùng, “Chắc chắn cô ta không phải Minh Châu! Tự dưng bà để cô ta đi bệnh viện làm gì? Bạc Đình đều không vui!”
“Cô ta trông rất giống tôi!” Trong mắt của Đồng Kim Hoa lập tức tràn ngập nước mắt.
“Mấy năm nay bà coi ai mà không giống bà? Hai con mắt một cái miệng.” Cố Quyền liếc bà ta một cái.
Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình đi ở trên đường.
“Em mua vòng tay khi nào vậy?” Anh nghi ngờ hỏi.
Thanh Ca mua vòng tay xinh đẹp như vậy lúc nào, thế mà anh lại không biết.
Cô cúi đầu hơi mỉm cười, sao Bạc Đình lại hỏi vấn đề này?
Anh còn chưa quen cô có thể tay không biến ra đồ vật sao?
“Em là cô tiên nhỏ, cô tiên nhỏ nghĩ biến ra cái gì liền biến ra cái đó.” Cô gãi ở lòng bàn tay anh.
Bạc Đình không còn gì để nói trong một lúc.
Một lát sau, anh nhỏ giọng nói, “Em là cô tiên nhỏ mà trời cao đưa cho anh.”
“Đúng vậy.”
Bạc Đình dùng ánh mắt xem kỹ nhìn cô, “Vậy em có thể biến ra tiền hay không?”
“Nghĩ cái gì đâu? Chỉ biết không làm mà hưởng.” Cô đánh ở trên ngực anh.
“Anh liền biết.” Anh khịt mũi khinh thường.
Điều này làm cho Thẩm Thanh Ca rất khó chịu, Bạc Đình không phải đang xem thường người khác hay sao?
“Nhất định em là cô tiên nhỏ không lợi hại nhất, vừa vặn hợp với anh.” Bạc Đình tiếp tục phân tích.
Cô giơ nắm tay hung hăng đấm hai cái ở phía sau lưng anh, “Đừng nói nữa! Em không phải cô tiên!”
“Đúng vậy, làm vợ của anh Đình thật tốt! Anh Đình sẽ kiếm tiền, lớn lên cũng không tồi, còn giặt quần áo, nấu cơm cho em, thể lực cũng tốt……”
Thẩm Thanh Ca rất muốn nói anh đừng dát vàng lên trên mặt nữa, nhưng cô không dám.
Người phụ nữ nào đó chỉ có thể phụ họa: “A đúng đúng đúng!”
Ngày hôm sau.
Sau khi Thẩm Thanh Ca học xong, vừa về phòng ngủ liền thấy một người đàn ông mặc quần áo rách rưới đang cãi nhau với Ngụy Hồng.
Người trên hành lang đều khuyên cô đừng đi vào.
Cô dứt khoát đi vào, “Đừng làm ồn!”
“Lại là cô!” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi.
“Sao anh lại tới nữa? Công tác ở huyện thành của anh không cần nữa sao?” Thẩm Thanh Ca chất vấn.
Vẻ mặt của người đàn ông tràn đầy hung dữ, “Vợ con của tao đều chạy! Tao ở trong nhà làm gì! Đồ đê tiện này hoặc là trả con cho tao, hoặc là cho tao 50 đồng tiền…… Không, một trăm đồng tiền!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận