Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 353 -




Thông minh như Bạc Đình tất nhiên đã nghe ra sơ hở.
Nhưng anh đã sớm biết Thanh Ca có thói quen mang theo các đồ vật linh tinh trên người.
Cô không muốn nói, anh cũng sẽ không ép hỏi.
Trước khi về thôn, Bạc Đình đi bưu điện gọi điện thoại cho Bạc Thọ Khang.
Thẩm Thanh Ca đứng ở một bên nghe đều phải bị doạ sợ, Bạc Đình điên cuồng phát ra, vừa uy hiếp vừa cảnh cáo Bạc Thọ Khang.
Bạc Thọ Khang ở bên kia nhưng thật ra rất nhẹ nhàng, cũng không có mắng Bạc Đình.
Như vậy…… Trịnh Nga và Bạc Dạ sợ Bạc Thọ Khang cái gì?
Lần này, điện thoại gọi vài phút liền tắt.
Không hề nghi ngờ, là Bạc Đình tắt trước.
“Hai người nói chuyện gì vậy?” Thẩm Thanh Ca tò mò hỏi.
“Anh làm ông ta quản hồ ly tinh cho tốt, ông ta nói hồ ly tinh đi du lịch, không có khả năng tới tìm chúng ta. Anh nói hồ ly tinh mua đồng hồ tiêu hết hai ngàn đồng tiền, ông ta liền không nói nên lời.”
Cô gật đầu, nói như vậy, Bạc Thọ Khang còn tính biết phân rõ phải trái.
Về đến nhà đã là giữa trưa.
Cô đói gần chết, chạy nhanh đi phòng bếp nấu mỳ.
Bạc Đình ôm lấy cô từ phía sau, “Mỳ Thanh Ca nấu thật là thơm.”
“Anh Đình, anh trở nên dẻo miệng rồi.”
Bỗng nhiên, cửa bị gõ vang.
Bạc Đình lập tức đi mở.
Vừa mở cửa ra, liền thấy cái tên ngốc nghếch Triệu Sơn Hà, đứng thẳng tắp.
“Có chuyện gì?” Bạc Đình lạnh lùng hỏi.
Triệu Sơn Hà không thèm để ý tới anh, “Tôi tìm Thanh Ca.”
“Thanh Ca đang nấu cơm cho tôi.” Lời nói của Bạc Đình giống như dao nhỏ đâm trúng tim của anh ta.
“Tôi đưa sổ ghi chép này cho Thanh Ca, thanh niên trí thức bên kia đã sao chép không sai biệt lắm.” Triệu Sơn Hà có chút tiếc nuối.
Bạc Đình lấy sổ ghi chép từ trong tay anh ta, liền “rầm” đóng cửa lại.
Bên kia, Thẩm Thanh Ca xào hai món rau, còn rải dầu mè, hành thái ở trên mỳ.
Cô bưng mỳ đi đến nhà chính, tìm một vòng cũng chưa tìm thấy Bạc Đình.
Đang nghi hoặc, cô liền nhìn thấy anh ở trong phòng ngủ.
Dáng vẻ của Bạc Đình nghiêm chỉnh, cầm bút máy đang ghi lại cái gì đó, anh cẩn thận tỉ mỉ, quanh thân toả ra khí chất cao quý, người sống đừng tới gần.
“Anh Đình, anh đang ghi cái gì vậy?” Cô nghi ngờ hỏi.
“Vừa rồi có người đưa sổ ghi chép tới cho em, anh giúp em ghi chép lại.” Bạc Đình giải thích.
Cô cảm giác trong miệng như là ăn mật ong, quá ngọt rồi.
Thẩm Thanh Ca đến gần anh, cúi đầu nhìn xuống cuốn sổ anh đang ghi chép, chữ viết ngay ngắn xinh đẹp.
“Anh Đình, anh thật tốt.”
Anh nâng cằm của cô lên, “Như vậy đã tốt rồi? Có phải người khác đưa sổ ghi chép cho em, em cũng cảm thấy người ta tốt đúng không?”
Cô nghiêm túc lắc đầu, “Đương nhiên không phải! Em chỉ cảm thấy anh Đình tốt.”
“Coi như em thông minh.” Anh nhéo mũi cô một cái.
Bạc Đình ôm vai cô, cùng cô cùng đi ra nhà chính.
Thẩm Thanh Ca nhẹ nhàng thở ra, lại lừa dối trót lọt ……
Anh cái này quỷ hẹp hòi, như thế nào luôn thích hỏi các vấn đề kỳ quái!
“Anh Đình, nếu Trịnh Nga làm phiền mẹ thì làm sao bây giờ?” Cô lo lắng.
Cô thật sự rất sợ hãi bi kịch đời trước lại xảy ra.
Bạc Đình rất bình tĩnh, “Anh để cho anh em của anh ngồi canh ở xung quanh nhà của mẹ, hồ ly tinh kia không có cơ hội tới gần mẹ.”
“Như vậy thì tốt rồi.” Cô nhẹ nhàng thở ra.
Sáng hôm sau, Thẩm Thanh Ca phải rời giường đi đến trang trại chăn nuôi.
Bạc Đình một hai phải đưa cô đi, cô đành phải đồng ý.
“Anh Đình, anh có thể ở trong nhà ngủ thêm một chút.” Cô ôm eo anh, hờn dỗi nói.
Khóe miệng của Bạc Đình giơ lên, “Em không ở, anh ngủ không được.”
Cô nhéo một cái ở bên hông của anh, “Em mà ở nhà thì anh mới ngủ không được chứ?”
“Một cô gái như em, ban ngày ban mặt, nói cái gì đâu?” Anh dạy dỗ nói.
Cô không ngượng ngùng chút nào, “Nơi này lại không có ai! Anh cũng biết xấu hổ sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận