Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 327 -




Trương Tuệ nhìn Thẩm Thanh Ca làm khoai tây nhỏ ra dáng ra hình, mơ hồ cũng đoán được cô kiếm tiền dựa vào cái gì.
Nhưng nếu Thẩm Thanh Ca không nói, bà ấy cũng không thể hỏi.
Lúc quay trở về thôn, Thẩm Thanh Ca ngồi ở trên ghế sau xe Bạc Đình.
Cô ôm eo của anh, “Về nhà em nấu đồ ăn ngon cho anh.”
“Em nên học tập chăm chỉ đi, em không muốn thi đại học sao?”
“Vậy được rồi.”
Đỗ Kỳ Kỳ từ phòng phát thư ra tới, cô ta ôm sách từ thành phố Thượng Hải gửi tới.
Cha mẹ của cô ta đều nhận được tin tức, nói rằng sắp khôi phục lại kỳ thi đại học rồi.
Vừa ra khỏi cửa liền trùng hợp thấy hình ảnh hai người bọn họ tình chàng ý thiếp, đáy mắt của cô ta hiện lên màu sắc u ám.
Tên mù chữ chết tiệt!
Còn tưởng thi đại học? Cô xứng sao?
Cô ta chính là có đề cương học tập từ thành phố Thượng Hải gửi tới, tên mù chữ chết tiệt keo kiệt như vậy, ha ha……
Quan bí thư chi bộ cũng đi ra cửa, ông ta cầm ấm nước quân đội màu xanh uống một hớp, “Này, cô nhìn xem Thanh Ca! Hiện tại đi học, khí chất cả người đều không giống nhau.”
Đỗ Kỳ Kỳ có điểm không vui, “Ha ha, phải không?”
“Còn không phải sao? Cô không nghe nói sao? Thẩm Thanh Ca ở trường cấp 3 trong thôn học tập rất tốt! Điểm tối đa là 500, thì cô ấy có thể thi hơn bốn trăm điểm rồi! Nếu là đổi thành trước kia, khẳng định có thể thi đậu đại học Thượng Hải!”
Đại học Thượng Hải?
Trái tim của Đỗ Kỳ Kỳ đập thình thịch, đại học Thượng Hải chính là đại học tốt nhất cả nước, đại học mà cô ta nằm mơ cũng muốn.
Cô ta nhất định không thể làm Thẩm Thanh Ca thi đậu!
Nghĩ đến đây, cô ta đi đến trang trại chăn nuôi.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi xổm ở cửa nhà Bạc Đình.
Bạc Đình dừng xe đạp lại, Thẩm Thanh Ca liền đi xuống.
“Thanh Ca……” Chu Hiểu Thiên đứng lên, ánh mắt ngượng ngùng nhìn cô.
Đột nhiên Thẩm Thanh Ca đau huyệt thái dương, cứu mạng……
“Sao anh lại tới đây?” Cô vì phủi sạch quan hệ, giọng điệu có chút gay gắt.
Chu Hiểu Thiên vội vàng từ bên trong túi sách lấy ra một quyển sách văn học, “Tôi tới trả lại sách cho cô! Quyển sách này trông có vẻ rất đắt, tôi rất xấu hổ khi vẫn luôn giữ nó.”
Cô nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng có chuyện gì đâu.
“Không sao đâu, anh cứ cầm đi.” Cô lịch sự nói.
Trong không gian của cô có rất nhiều sách, thật sự không cần quyển này.
Dì Quan ôm chậu quần áo đã giặt xong từ bờ sông trở về, “Thanh Ca, con cứ nhận lấy đi. Chàng trai trẻ này vì trả lại sách, chờ con tận hai giờ! Con liền làm theo ý muốn của cậu ấy đi.”
Vốn là lời nói đùa, nhưng không khỏi mang theo một chút mờ ám.
Cô oan ức, nhìn về phía Bạc Đình cầu cứu.
Bạc Đình duỗi cánh tay dài ra, lấy được sách văn, “Cảm ơn.”
“…… Ừ.” Chu Hiểu Thiên xấu hổ lên tiếng.
“Chu Hiểu Thiên, nếu anh cần quyển sách này, anh có thể cầm đi……” Thẩm Thanh Ca còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang.
Bạc Đình lạnh lùng nói: “Không giữ cậu lại nữa.”
Đôi tay Chu Hiểu Thiên nắm chặt, xấu hổ rời đi.
Sau khi vào nhà, Thẩm Thanh Ca liền ôm eo của Bạc Đình, “Anh Đình, không phải là anh đang ghen đấy chứ?”
“Đúng vậy.” Anh cúi người xuống cắn lên mặt cô một cái.
Cô dùng tay xoa xoa mặt, “Anh thật là hẹp hòi! Lần trước em đều nói rõ với anh ta, anh ta quang minh chính đại tới trả sách, khẳng định đã nghĩ thông suốt rồi, không thích em nữa.”
“Có phải em không biết chính mình được người khác yêu thích nhiều như thế nào đâu đúng không?” Bạc Đình đem sách văn đưa cho cô.
Cô nhận lấy sách văn học, khóe miệng nhịn không được giơ lên, “Nhưng em chỉ thích anh Đình.”
Bạc Đình bị lời nói của cô trêu chọc ngứa ngáy trong lòng.
Đột nhiên anh đẩy cô dựa vào cánh cửa làm cô không kịp chuẩn bị, cúi người xuống và giữ chặt cô lại để hôn.
“A…… Cửa không khóa ……” Cô đẩy ngực của anh.
Hôn môi không có vấn đề, chính là có thể đóng cửa lại không?
Cô không muốn diễn cho người khác xem.
Đùng ——
Sách văn rớt xuống trên mặt đất, một tờ giấy từ bên trong bay ra tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận