Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 802 -




Sau khi Bạc Đình hoàn thành công việc của mình, Thẩm Thanh Ca cho anh xem kiểu quần áo mà cô đã vẽ.
"Em dự định làm như thế này! Khi nào có cơ hội đi phía Nam, em sẽ liên hệ với nhà xưởng để làm cái này." Thẩm Thanh Ca giới thiệu.
Bạc Đình không biết nhiều về quần áo phụ nữ nên anh thành thật đưa ra đề xuất: "Thanh Ca, em tìm thợ may xem giúp em. Anh là một người đàn ông, nhìn không ra có khác biệt gì.”
"Cảm ơn anh Đình! Cảm ơn anh đã nhắc nhở em." Cô hôn lên mặt anh.
Bạc Đình vỗ vỗ mông cô: “Có cái gì tốt mà cảm ơn? Cũng đâu phải người lạ.”
“Đi ngủ!” Cô nhét những bức vẽ lại vào ngăn kéo.
Tối nay Bạc Đình uống rất nhiều, anh ôm cô thật chặt không chịu buông, không bao lâu sau anh đã ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Thẩm Thanh Ca tranh thủ lúc Hồ Hoa tan làm vào buổi trưa, cô đến nhà họ Lâm tìm cô ấy.
Cô cho Hồ Hoa xem bản vẽ một chiếc váy kiểu sườn xám, "Hồ Hoa, cô có thể giúp tôi may một chiếc váy như thế này không? Vải, phí may cô nói với tôi là được."
Hồ Hoa vừa đút cơm cho Tiểu Kiến Quân vừa nói: “Thanh Ca, xem cô nói gì, cô là ân nhân của tôi! Nếu không có cô, tôi sớm đã chết đói rồi, cô muốn làm bộ váy này, tôi còn có thể hỏi cô tiền?”
"Hồ Hoa, đừng nói như vậy, nếu cô làm miễn phí cho tôi, vậy thì sau này tôi cũng chả có mặt mũi đến tìm cô nữa." Thẩm Thanh Ca nghiêm túc nói.
Hồ Hoa liếc nhìn bức vẽ, không khỏi cau mày nói: “Bức vẽ này của cô khiến tôi có chút không hiểu, nhưng không sao, để tôi nghiên cứu xem.”
"Được rồi! Làm phiền cô rồi."
"Làm phiền cái gì? Tôi sẽ làm xong ngay thôi."
Buổi tối, Bạc Đình đón Thẩm Thanh Ca đi học về.
Hồ Hoa cầm một tấm vải vuông hình cá màu xanh nhạt gấp lại, vui vẻ đứng ở cửa, "Thanh Ca, tôi xong rồi!"
"Nhanh như vậy sao?"
"Cô đưa bản vẽ cho tôi, tôi mò một hồi liền biết. Chiếc váy này thật sự rất đẹp!" Hồ Hoa nóng lòng mở ra cho cô xem.
Khoảnh khắc Thẩm Thanh Ca nhìn thấy thành phẩm, cô đã rất vui vẻ, chiếc váy vừa thời trang vừa có tính dân tộc.
Cô nóng lòng vào phòng ngủ thay đồ, khi cô bước ra ngoài, ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở cô.
Phần thân trên bằng vải lụa, viền cổ có thiết kế khóa sườn xám, phần thân dưới là váy dài làm bằng vải sa tanh, phần eo có thiết kế thắt lưng, có khâu trang trí, trông hơi giống lễ phục nhỏ.
Kích cỡ quần áo hơi rộng nhưng vẫn vừa vặn.
"Thanh Ca, không ngờ eo của cô lại gầy như vậy, hôm nay tôi quên đo kích cỡ của cô, tôi tự phỏng đoán mà làm đấy." Hồ Hoa có chút xin lỗi, cầm kéo cùng kim chỉ, "Tôi sửa cho cô một chút, vài phút là được.”
Thẩm Thanh Ca xua tay: “Không cần đâu! Tôi đang định may hai bộ quần áo để tặng người khác, bộ này vừa đúng cho cô ấy mặc.”
“Bao nhiêu tiền?” Bạc Đình hỏi trước.
"Đúng rồi! Hồ Hoa, cô nhìn tôi thử quần áo vui quá mức, quên mất tiêu." Thẩm Thanh Ca lấy ví ra.
Hồ Hoa xua tay, xấu hổ cười nói: "Thanh Ca, bộ này của cô rất đẹp, tôi còn chuẩn bị may cho bản thân mình một bộ nữa đấy. Tiền thì không cần đâu!”
Thẩm Thanh Ca nắm lấy tay cô ấy, nhiệt tình nói: “Hồ Hoa, vải lụa không hề rẻ! Chắc hẳn cô đã tốn rất nhiều tiền, đừng khách sáo với tôi! Sau này tôi sẽ nhờ cô may rất nhiều bộ quần áo, tôi sắp mở một cửa hàng bán quần áo, tuyển cô làm thợ may."
Cô nói nửa câu sau với giọng điệu đùa cợt.
Sự việc vẫn chưa xong, sợ bây giờ nói ra ngoài sẽ có người gây trở ngại.
“Tôi chỉ tốn tổng cộng tám đồng tiền cho việc mua vải à.” Hồ Hoa nhỏ giọng.
Thẩm Thanh Ca đưa cho cô ấy hai tờ năm đồng tiền.
Hồ Hoa từ chối, Thẩm Thanh Ca khuyên nhủ: "Hồ Hoa, cô là một người biết cách ăn mặc như vậy, bản thân tiết kiệm một số tiền để mua son môi và phấn hồng không phải rất tốt sao? Đừng khách sáo với tôi nữa."
"Thanh Ca, cô thật sự là một người tốt." Hồ Hoa cảm kích nói.
Cô bất lực cười: “Cô may quần áo cho tôi, tôi cho cô tiền, đây không phải là điều hiển nhiên sao?”
Hồ Hoa thở dài, nhỏ giọng nói: “Thanh Ca, nếu không có cô, tôi vẫn là một cái góa phụ không lấy được chồng, chỉ đáng tiếc tôi là một kẻ vô dụng, không thể sinh con."

Bạn cần đăng nhập để bình luận