Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 877 -




Sau khi nghe anh mô tả, Thẩm Thanh Ca không biết phải nói gì.
Nếu anh không biết ăn nói, có thể ngậm miệng lại, thực sự không cần thiết phải nói.
Cô ngẩng đầu xoa bụng: “Gần ba tháng em chưa có kinh, có lẽ không phải em ăn nhiều mà là nó ăn quá nhiều.”
Bạc Đình giật mình, đầu óc ong ong.
Anh suy nghĩ một lúc, sau khi xác định lời nói của cô không có ý gì khác, anh mới quỳ xuống, ngốc nghếch nói: "Thanh Ca, em có thai à?"
“Em không chắc chắn, chỉ cảm giác.” Chu kỳ kinh nguyệt của cô luôn chính xác.
Khi cô không đến trong tháng đầu tiên sau khi trở về Trung Quốc, cô nghĩ đó là do uống thuốc trị lệch múi giờ.
Tháng thứ hai không đến, cô ở nhà xưởng bận đến mức quên mất, nên cũng không quan tâm.
Bây giờ đã là tháng thứ ba, vài ngày nữa là sẽ đến, nhưng lại không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ đến.
"Sao em không nói với anh sớm hơn? Lần nào anh cũng không chú ý, lỡ như anh làm em bị thương thì sao?" Bạc Đình cảm thấy có lỗi, "Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi."
“Mới có hai ba tháng, bệnh viện không chẩn đoán được đâu đúng không?” Cô thật sự không muốn động đậy.
Bạc Đình đỡ cô dậy, “Kiểm tra được, nếu Tây y không được thì xem Trung y.”
“Một tháng nữa nếu bụng em phình ra thì không phải xác nhận được rồi sao? Ở nông thôn đều là như vậy.” Cô thương lượng.
Anh cưỡng ép đưa cô ra ngoài, “Bây giờ em đang ở quê à? Cũng đâu phải là tiêm thuốc, em sợ cái gì?”
Cô nói không lại anh, cô không sợ tiêm thuốc hay bất cứ điều gì tương tự.
Kỳ thật cô sợ xấu hổ, trước đây không phải cô đã náo ra một trận nhầm lẫn sao?
Nếu lần mang thai này lại là giả, Bạc Đình có khi thất vọng muốn chết?
Vì vậy, cô định lấy que thử thai từ cửa hàng thuốc trong không gian và thử trước.
Đáng tiếc Bạc Đình đã không cho cô một cơ hội.
Đến bệnh viện sớm.
Bạc Đình gọi điện đến khoa phụ khoa, chẳng mấy chốc đã đến lượt họ xếp hàng.
Bác sĩ hỏi về chu kỳ kinh nguyệt của Thẩm Thanh Ca, tần suất quan hệ, thói quen hàng ngày, v.v, liền căn bản mà xác định được rồi.
Sau khi bác sĩ nghe bằng ống nghe, ông ta kê một số loại vitamin, axit folic và những thứ tương tự, "Xin chúc mừng!"
“Ý ông là gì?” Bạc Đình hỏi.
Bác sĩ mỉm cười bất đắc dĩ.
Những người chưa từng làm cha này đều có phản ứng ngu ngốc như nhau!
Thẩm Thanh Ca quay lại nhìn anh và nói: "Ý tứ chính là anh phải làm cha rồi."
“Tôi…” Khóe miệng Bạc Đình không khỏi nhếch lên, trên khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng tràn đầy ý cười.
Nó trông vừa kỳ lạ vừa buồn cười.
"Chúng ta có con rồi! Vậy tôi nên chuẩn bị những gì?" Bạc Đình mỉm cười nhìn bác sĩ.
"...Cái gì mà chuẩn bị những gì?" Thẩm Thanh Ca không hiểu lắm.
Bạc Đình đưa ra một ví dụ: "Quần áo nhỏ, nôi, sữa bột..."
Các bác sĩ trong khoa đều cười: "Ha ha, đứa nhỏ mới ba tháng, thời gian còn rất nhiều, không cần gấp như vậy..."
Người con gái nào đó đỏ mặt, kéo Bạc Đình rời đi.
Ôi mẹ ơi!
Thật xấu hổ làm sao!
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Bạc Đình một tay cầm thuốc, tay kia ôm Thẩm Thanh Ca: "Bảng chẩn đoán đâu?"
Thẩm Thanh Ca đưa cho anh: "Anh làm gì?"
"Anh đem đi khoe cho Hoàng Tam, A Long. Anh có con rồi!" Bạc Đình trông không đáng giá tiền và cười như một kẻ ngốc.
"Bốn tháng rồi nói, anh khiếm tốn một chút." Chủ yếu là cô muốn lấy bằng tốt nghiệp sau khi hoàn thành biện luận rồi mới công bố, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt.
Anh ngoan ngoãn gật đầu: “Thanh Ca, trước đây anh còn tưởng mình có vấn đề gì đó, rõ ràng cũng không dùng biện pháp an toàn, đã ba tháng rồi mà em vẫn chưa có thai.”
“Sao anh không nghĩ em bị bệnh?” Cô hỏi.
"Sao em có thể bị bệnh? Em đã được anh nuôi tốt như vậy." Lời nói của anh đầy tự hào.
Thẩm Thanh Ca không nói nên lời, sao anh vẫn không quên tự khen mình vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận