Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 713 -




"Thanh Ca, cậu đem ví mình mang qua đây đi." Sắc mặt của Triệu Tiểu Tĩnh tái nhợt chỉ vào chiếc áo khoác treo trên giường bệnh.
Thẩm Thanh Ca lấy ví từ trong áo khoác ra.
Cô đổ tiền ra đếm: “Trong đây chỉ có hơn hai đồng tiền, không đủ.”
Triệu Tiểu Tĩnh ôm lấy vết thương được phẫu thuật nói: "Thanh Ca, cậu cho mình mượn hai đồng tiền đi, mình vẫn còn tiền ở nhà."
Cô lắc đầu: "Mục Khải thật quá đáng! Không cho mượn!"
"Vậy phải làm sao..."
Lúc này, Mục Khải cầm theo biên lai mà bệnh viện đưa đi tới: “Tiểu Tĩnh, cậu xem xem.”
Triệu Tiểu Tĩnh cũng không thèm nhìn, quay mặt sang một bên.
"Tôi hỗ trợ cậu một nửa rồi, cậu chỉ cần trả tôi bốn đồng tiền là được. Cậu trả một nửa, tôi trả một nửa." Cậu ta tự mãn, không cảm thấy có gì sai trái cả.
Bạc Đình tỏ vẻ khinh thường.
Trên đời này tại sao lại có những người đàn ông tính toán như vậy? Cậu ta nên cô độc đến chết đi!
"Mục Khải, cậu thiếu tiền lắm à? Có chút tiền này thôi mà còn đòi gấp vậy?" Thẩm Thanh Ca nửa đùa nửa thật hỏi.
Mục Khải giải thích: "Tôi không tiếc tiền, có thể hai người không hiểu. Đây được gọi là chia đôi chi phí ở nước ngoài. Việc tính toán rõ ràng số của nhau, sẽ giúp chúng ta hòa hợp lâu dài."
Thẩm Thanh Ca trợn mắt, đến gặp bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật, lấy một phần ruột thừa dính máu trên khay phẫu thuật.
Lúc này Mục Khải và Bạc Đình nói về chia đôi chi phí, nói chuyện một cách thích thú.
"E hèm... Mục Khải, vì anh đã nói chia đôi chi phí không phải vì tiếc tiền nên tôi nghĩ cũng có lý, nên là như vậy, tôi đem ruột thừa đã được cắt ra từ Tiểu Tĩnh chia cho anh một nửa." Thẩm Thanh Ca đặt khay phẫu thuật trước mặt anh ta.
Trong phút chốc, mặt của Mục Khải tái xanh lại.
Triệu Tiểu Tĩnh và Bạc Đình cố gắng hết sức để kìm nén khóe miệng nhếch lên.
“Cái, cái này, tôi giữ cũng không dùng được.” Mục Khải quay mặt đi, cảm thấy có chút chán ghét.
"Nhưng dù sao thì tiền cũng là cậu trả, cái này cậu lấy một nửa, nếu trực tiếp đưa tiền cho cậu tỏ ra cậu là người rất tính toán, cậu muốn bên trái hay bên phải.” Thẩm Thanh Ca nghiêm túc hỏi.
Sắc mặt của Mục Khải tái xanh: "Tôi đều không lấy! Tiểu Tĩnh, cậu nghỉ ngơi thật tốt. Tôi về nhà một chuyến."
Nói xong anh ta bước nhanh ra ngoài.
Triệu Tiểu Tĩnh buồn bã cười: "Thanh Ca, đến lúc đó cậu vẫn là giúp mình trả lại tám đồng tiền cho cậu ta! Mình không phải vì tham tiền của cậu ta."
Cô chỉnh lại góc chăn cho Triệu Tiểu Tĩnh, “Hai ngày nữa cậu gọi điện cho cha cậu, nhờ cha cậu giúp trả lại số tiền này. Hiểu không?”
"Vẫn là cậu thông minh, Mục Khải ở trong lòng cha mình luôn luôn giống như sự tồn tại của thần vậy, lần này có thể đập tan cái quan niệm đấy của ông ấy." Cô ấy gật đầu.
Đã quá nửa đêm, Hoàng Tam mang mấy hộp thuốc đến cất vào ngăn kéo giường bệnh của Triệu Tiểu Tĩnh.
Anh ta nâng gối lên lót ở sau lưng, đỡ cô ấy dậy, cho cô ấy uống nước từ chiếc cốc tráng men.
"Bao nhiêu tiền? Chờ xuất viện tôi sẽ trả lại cho anh." Triệu Tiểu Tĩnh yếu ớt nói.
Sắc mặt của Hoàng Tam không có biểu tình nói: "Tiền không nhiều, không cần trả lại."
“Được rồi, đợi khỏe lại tôi sẽ đãi anh bữa tối.” Triệu Tiểu Tĩnh thản nhiên nói.
Thẩm Thanh Ca kéo Bạc Đình ra, cô ngáp dài một cái, "Anh Đình, Tiểu Tĩnh và Hoàng Tam rất xứng đôi."
“Đừng ghép đôi lung tung.” Những chuyện này Bạc Đình đặc biệt chậm hiểu, không cảm nhận được lời cô nói.
Thẩm Thanh Ca kiếm được hơn 100 đồng tiền trong nửa tháng tại tiệm cơm quốc doanh.
Mà mỗi ngày chỉ cần xào mấy con tôm trong dầu, rất thư giãn.
Cô vừa nói vừa tính toán: “Anh Đình, em có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chỉ từ tiệm cơm quốc doanh. Nếu có thêm vài tiệm, em sẽ phát tài luôn rồi!”
Bác Đình dùng quạt lá đuôi mèo quạt cho cô: "Có cần phải vậy không? Nhà chúng ta không thiếu tiền, em đừng để bị say nắng!"
"Tiền sẽ kiếm mãi không đủ đâu, em còn dự định mua thêm mấy cái nhà nữa." Trong lòng cô đang tính toán.
Đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa.
Ông Lâm đến rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận