Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 394 -




Ánh mắt Bạc Đình tàn nhẫn, nhìn bóng lưng cô ta giống như chim ưng.
Loại phụ nữ này đúng là nhìn một cái đã thấy khó chịu.
“Bạc Đình, cậu giỏi thật đó! Ngay cả con gái của chủ nhiệm cũng từ chối cho được!”
Bạc Đình không phản ứng.
Việc này cho người ta một loại cảm giác thanh cao, không màng danh lợi.
Càng khiến cho người ta khâm phục!
“Hừ, làm như chưa có ai từng từ chối Triển Nhan không bằng!” Lý Nam đút tay vào túi, vênh váo vô cùng.
Tất cả mọi người chờ Bạc Đình dỗi lại anh ta.
Nhưng Bạc Đình chỉ lo nghiên cứu công cụ mới lạ trong thùng dụng cụ của mình.
Vài người đã giúp đỡ nói lại, “Vậy thì cũng phải từ chối rõ ràng mới được tính chứ? Một bên nhận sự trợ giúp của cha Triển Nhan, bên kia không rõ ràng từ chối Triển Nhan, cậu thì tính từ chối cái gì?”
Dù sao bây giờ Triển Nhan đã không thích Lý Nam, bọn họ cũng không cần khách sáo với anh ta nữa.
Lý Nam nhấp môi, đôi tay co chặt thành nắm đấm, “Mấy tên chó săn này! Chờ tôi đó!”
“Ha ha ha… Chờ thì chờ.”
Lý Nam nhìn Bạc Đình luôn im lặng, trong cơn giận dữ, toàn bộ đau đớn mọi người gây ra cho anh ta đều trút lên người Bạc Đình.
Chắc chắn anh ta sẽ không để Bạc Đình sống tốt!
Bỗng nhiên, Bạc Đình đứng lên.
Điều này khiến Lý Nam đang miên man suy nghĩ sợ tới mức lùi về sau vài bước.
“Có thể đi phân xưởng rồi.” Anh cầm thùng dụng cụ ý bảo dẫn đường.
Ba người tranh nhau mở cửa, dẫn đường.
Nhìn bọn họ đều đã rời đi, Lý Nam cũng chỉ có thể đi theo, nếu không thì trông anh ta có vẻ không làm việc tích cực.
Tới phân xưởng, nhiều công nhân nữ ở dây chuyền sản xuất đều nhìn không rời mắt.
“Quả nhiên là cậu ta! Giữa trưa hôm nay cậu ta và một vị nữ đồng chí trở về ký túc xá cùng nhau, chúng tôi không nhìn nhầm.”
“Có khả năng là bạn hoặc em gái thì sao? Dù sao tôi không tin.”
Phân xưởng tràn ngập tiếng kêu than trời.
Ba người cười ha hả, “Bạc Đình, cậu xem, chuyện cậu đã kết hôn lan truyền rộng rãi rồi, không ít nữ đồng chí tan nát cõi lòng đấy!”
“Đâu có liên quan tới tôi?” Bạc Đình lạnh lùng nói.
Thân hình Bạc Đình cao lớn, vai rộng eo thon, mặt mày lạnh nhạt, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, góc cằm tinh tế như đẽo gọt mà ra.
Anh không mặc đồng phục của xưởng, chỉ mặc áo khoác màu trắng gạo, có vẻ khác người ở phân xưởng người nào người nấy đều xanh mướt.
Đừng nói là nữ giới, loại người đi đường mang theo gió này, ngay cả nam giới cũng nhìn không rời mắt.
Tới khu sửa xe, Vương Quý đang đùa nghịch một đống linh kiện cũ nát.
“Anh Bạc Đình, anh tới phân xưởng nhanh vậy à? Tôi còn tưởng rằng phải đợi ít nhất nửa tháng đấy.”
Bạc Đình buông thùng dụng cụ xuống, một tay đút vào túi quần, một tay cầm bản vẽ, “Tôi nói các cậu làm.”
“Ý gì? Bây giờ bắt đầu lắp ráp xe hơi?” Công nhân sửa xe đều trợn tròn mắt.
Tính chất của chuyện này không thua gì trẻ con vừa mới học bò mà bắt nó đứng dậy chạy bộ.
“Dù sao ở chỗ chúng ta đều là linh kiện cũ, thử một chút cũng không có hại.” Vương Quý triệu tập mọi người làm cùng nhau.
Bạc Đình đứng phía trên bậc thang, bọn họ ở dưới bậc thang bắt đầu tìm linh kiện.
Rất nhiều công nhân nữ lặng lẽ nhìn lén bên cửa.
Từ đầu Bạc Đình không định hỗ trợ, nhưng nhìn công cụ của bọn họ không dùng được, anh chỉ có thể mở thùng dụng cụ ra.
“Anh Bạc Đình, anh định đem công cụ mới của anh cho chúng tôi mượn dùng à?” Vương Quý xoa tay, vẻ mặt chờ mong.
Thùng dụng cụ này thoạt nhìn rất cao cấp, bọn họ đã nóng lòng muốn dùng lắm rồi.
Bạc Đình nhìn bàn tay dơ bẩn của bọn họ, lại nhìn thùng dụng cụ mới tinh của mình, có chút đau lòng.
“Không, tôi tự mình làm.” Bạc Đình ném áo khoác cho ba đồng nghiệp, xách thùng dụng cụ đi xuống bậc thang.
“Anh Bạc Đình, anh không cần tự mình xuống dưới! Anh cho chúng tôi mượn công cụ là được.”
“Tôi luyến tiếc.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận