Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 535 -




Một đồng ba!
Lại tăng 30 xu!
“Ha ha ha…… Ông Tống, ông lập tức bị thua lỗ hai trăm!” Người đàn ông vui sướng khi người gặp họa.
Ông Tống mất mát thở dài, “Chàng trai trẻ, không sao, không liên quan đến chuyện của cậu.”
Thẩm Thanh Ca đều cảm thấy có chút xấu hổ……
Hiện tại kỹ thuật của Bạc Đình còn chưa có hoàn thiện…… Khó tránh khỏi làm sai……
Cô véo hông anh một cái, “Haizz…… Hơi có lỗi với người ta.”
“Sẽ không, ông cụ này sẽ là người chiến thắng cuối cùng.”
Ông Tống nghe được những lời nói này của anh bất đắc dĩ cười, “Người trẻ tuổi như cậu thật to giọng.”
Bạc Đình cười nhạt.
Những người khác thấy thế ào ào nói với nhân viên công tác ở bên người: “Mau mua mau mua công ty Âm Hưởng, mua 2000 cổ phiếu!”
“Tôi mua 3000 cổ phiếu!”
“Nhìn thấy không! Dân thường nhỏ bé như cậu, cái gì cũng không hiểu, cũng dám chạy tới cho lời khuyên! Hiện tại cậu xin lỗi tôi, đợi lát nữa tôi kiếm đủ 900 đồng tiền, nói không chừng sẽ bố thí cho cậu 35 xu, để cậu ngồi xe buýt về nhà! Ha ha ha……” Người đàn ông chỉ vào Bạc Đình nói.
Giá cổ phiếu vẫn luôn dao động trên dưới 10 xu, lúc ở 11 giờ 59, nhân viên tính toán thở hồng hộc chạy tới.
Bàn tay của anh ta giơ lên, viết xuống số tiền là 50 xu.
Thấy tình hình như thế, trái tim của mọi người đều dừng đập trong một giây.
“A…… Mau bán! Mau vứt ra!” Mọi người sợ tới tình cảnh hỗn loạn.
Bọn họ cuống quít cầm lấy ống nghe của điện thoại lên gọi điện thoại.
Đinh ——
Một tiếng chuông reo lên, toàn bộ nhân viên công tác đứng lên nói: “Đã đến giờ! Thị trường chứng khoán nghỉ ngơi, không tiến hành bất kỳ mua bán gì nữa.”
“Hu hu…… Tiền của tôi!”
“Thua lỗ chết rồi!”
“Anh là đồ đê tiện! Anh không hiểu mà anh còn nhiều lần làm ra vẻ làm cái gì? Sớm biết như thế chúng tôi liền nghe chàng trai nói vứt hết toàn bộ đi!”
Người đàn ông bị hai người đàn ông khác dạy dỗ một đốn, hung hăng ném trên mặt đất.
Anh ta cũng trợn tròn mắt, “Hu hu…… Toàn bộ tài sản của tôi đều bỏ vào đó!”
Bạc Đình lấy 35 xu từ trong túi ném ra, giống bố thí tên ăn mày, “Cho anh 35 xu, anh ngồi xe trở về đi.”
Người đàn ông vốn định nói không thèm, nhưng thua quá nhiều, cuối cùng vẫn là nhục nhã cầm 35 xu cất vào trong túi.
“Chàng trai! Cậu thật giỏi, làm sao cậu biết nó sẽ hạ xuống?” Mặt của ông Tống đỏ bừng, cực kỳ vui vẻ.
Lần này ông ta thế mà lời một trăm, những người khác thua nhiều đến nỗi quần đùi cũng không còn.
Bạc Đình không trả lời.
Ông Tống đuổi theo, “Sau này cậu dẫn theo tôi, chúng ta cùng nhau chơi.”
“Ở đây không có gì vui.” Bạc Đình không mặn không nhạt nói.
Anh còn tưởng rằng nơi giao dịch ở đây đã rất hoàn thiện, không nghĩ tới mất công đến đây một chuyến.
“Vậy ở đâu chơi vui?”
Bạc Đình bình tĩnh nói: “Cảng Thành.”
Ông Tống thu nụ cười lại, vẻ mặt có chút khó xử.
“Đây là danh thiếp của tôi , nếu cậu có thể chơi ở Cảng Thành, tài chính của cậu không đủ có thể tìm tôi. Haizz, chàng trai, cậu nhanh chóng liên lạc với tôi, tôi đều 80 tuổi rồi, cũng không biết có thể chơi được một ván hay không.” Ông Tống chính là nghe nói thị trường chứng khoán ở bên Cảng Thành kia đang rất phát triển.
Đáng tiếc……
Bạc Đình nhận danh thiếp nhìn lướt qua, “Cảm ơn!”
“Không khách khí.” Ông Tống vừa ra cửa, tài xế liền mở cửa xe, ông ta ngồi vào xe vẫy tay về phía hai người bọn họ.
Thẩm Thanh Ca cúi đầu nhìn danh thiếp, “Ông ta là Tống Nho?”
“Em biết sao?”
“Không quen biết…… Chỉ là em cảm thấy tên rất dễ nghe.”
Cô xem qua nhật ký của Bạc Đình, Bạc Đình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập công ty thật sự không dựa vào nhà họ Bạc.
Người đầu tư đầu tiên của anh chính là Tống Nho, sở dĩ cô có ấn tượng khắc sâu, là bởi vì Tống Nho sống đến 102 tuổi!
Cô đã chết Tống Nho cũng chưa chết!
Ông cụ này quá có thể chịu đựng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận