Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 325 -




Thẩm Thanh Ca cũng không biết nên nói cái gì. Lúc này, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Xuyên Tử.
Xuyên Tử chậm rãi nói: "Tiểu Ngư, bây giờ anh là một kẻ vô dụng, anh không thể gánh vác trách nhiệm gia đình trên vai được nữa, anh cũng không thể đi làm kiếm tiền như trước được, anh cũng không thể phục vụ em như trước được nữa."
"Không sao đâu! Em không quan tâm!" Tiểu Ngư nghĩ thầm, nếu anh không làm được thì chẳng phải còn có mẹ anh sao?
Để mẹ anh phục vụ tôi đi!
"Được rồi, vậy ngày mai chúng ta gặp nhau ở cục dân chính." Xuyên Tử bình tĩnh nói, trên mặt không có biểu cảm gì.
Mọi người xung quanh liên tục thở dài, Tiểu Ngư cũng nhếch mép cười, "Xuyên Tử, anh thật tốt! Sau này em nhất định sẽ cùng anh sống thật tốt!"
Trương Tuệ rất tức giận, chạy về phòng khóc lóc thảm thiết.
Sau khi Thẩm Thanh Ca cùng A Long trở về nhà, hai người liền nói với Bạc Đình và Khương Lê về chuyện này.
"Xuyên Tử đúng thật là không có tiền đồ! Tiểu Ngư chỉ là chưa tìm được người đàn ông tiếp theo mà thôi, nếu tìm được người đàn ông tiếp theo, cô ta sẽ không bao giờ để ý tới cậu ta." Khương Lê bất lực đặt cuốn sách trong tay xuống.
Bạc Đình thản nhiên nói: “Đừng lo lắng, sau khi bị bệnh, Xuyên Tử vẫn nhìn rõ được mọi việc.”
“Anh có muốn đánh cược không?” Thẩm Thanh Ca suy nghĩ một lúc, nói: “Quên đi, tiền của anh đều ở chỗ em. Anh chẳng còn gì để mất cả."
Anh nhếch khóe miệng, nói một cách đầy quyến rũ: "Trừ tiền tiêu vặt của anh vào tháng tới."
Đôi mắt của A Long mở to, "Cái gì? Đại ca, hóa ra tất cả tiền của anh đều đưa cho chị dâu. Chẳng trách lần trước anh lại trộm thuốc của em để hút!"
"Cút!" Bạc Đình hét lên.
"Đại ca, không phải anh nói anh mới là người quản lý tiền bạc trong nhà sao?" A Long không biết sống chết, tiếp tục nói.
Bạc Đình nhặt một quả táo ném về phía anh ta: “Cút đi!”
A Long bắt lấy quả táo, cắn một miếng rồi bỏ chạy không quay đầu lại.
Khương Lê ở một bên cười khúc khích, "Con làm rất đúng! Thanh Ca, con quản thật chặt việc chi tiêu đi, tránh để Bạc Đình hút quá nhiều thuốc."
Thẩm Thanh Ca gật đầu lia lịa.
Ngày hôm sau.
Xuyên Tử nhất quyết muốn đến cục dân chính, dù Trương Tuệ đã cố gắng thuyết phục anh ta nhưng tất cả đều vô ích.
A Long không muốn đưa Xuyên Tử đi, nhưng lại bị Bạc Đình bắt đi, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng chở anh ta đi.
Lúc đến cổng cục dân chính, mấy người bọn họ liền nhìn thấy Tiểu Ngưu cùng Hỉ Tử. Chỉ khác cái là Tiểu Ngư đang cười như hoa, còn Hỉ Tử thì mặt mày đen hơn cả đáy nồi.
"Xuyên Tử! Em biết anh nhất định sẽ không lừa dối em mà!" Tiếng cười của Tiểu Ngư phát ra như âm thanh chuông bạc lung lay trước gió.
Xuyên Tử thấy vậy sắc mặt vẫn vô cảm không biểu tình.
Hỉ Tử đặt tay lên vai anh ta, cười nói: "Người anh em, tôi khuyên cậu một câu, cậu có đúng là muốn lấy lại đôi giày tồi tàn này không vậy? Mẹ kiếp, cô ta như vậy đến ngay cả một ông già độc thân cũng sẽ coi thường!"
"...." Xuyên Tử vẫn không nói gì.
Tiểu Ngư xấu hổ, mặt đỏ bừng, "Hỉ Tử, không phải anh muốn ly hôn sao? Anh còn không nhanh lên, đứng đấy nói nhảm cái gì vậy chứ?"
"Hừ! Tao đúng là có mắt như mù mới cưới người như cô về nhà!"
Cũng chỉ chờ có thế, hai người Tiểu Ngư và Hỉ Tử liền hùng hổ bước vào cục dân chính.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình cũng đi theo đến cửa cục dân chính.
Cô nhéo eo anh nói: "Có vẻ như anh thua rồi.”
“Nếu anh thắng thì có phần thưởng gì?” Bạc Đình khẽ nói vào tai cô.
Cả người cô đều nổi da gà.
“Cho anh gấp đôi tiền tiêu vặt?” Giọng cô run run.
Anh kiên quyết từ chối: “Không muốn.”
“Vậy anh muốn gì chứ?”
Trong mắt Bạc Đình lóe lên tia sáng, “Em nghĩ thế nào?”
Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy như mình đã bị lừa vậy.
Tại sao cô lại ngu ngốc đi cá cược với Bạc Đình chứ?
Trách không được mọi người đều nói đừng dính dáng vô cờ bạc!
Nửa giờ sau, Tiểu Ngư và Hỉ Tử đều không có đi ra khỏi cửa.
A Long thấy vậy liền cười khúc khích, "Đại ca, chị dâu, Tiểu Ngư sẽ không hối hận chứ? Đây chính là phải cảm ơn tám đời tổ tông của cô ta mà!”
A Long đang nói thì thấy Tiểu Ngư vui vẻ chạy ra khỏi cục dân chính, trên tay cầm theo giấy chứng nhận ly hôn.
“Xuyên Tử!” Tiểu Ngư thân thiết ôm lấy cánh tay của Xuyên Tử.
Nhìn thấy đám người Bạc Đình, Tiểu Ngư mỉm cười nói, "Chị dâu, anh Bạc Đình, các người yên tâm, sau vụ náo loạn này, em đã nhìn rõ rồi! Em sẽ không bao giờ rời xa Xuyên Tử nữa đâu."
"Da mặt của cô thật dày. Nói cô là Phan Kim Liên cũng thật là xúc phạm Phan Kim Liên mà!" A Long thẳng thừng mắng.
Bạc Đình lạnh lùng nói: “Nếu tôi nói với cô rằng Hỉ Tử còn có hai căn nhà thì sao? Anh ta hiện tại không có tiền, nhưng nếu anh ta bán hai căn nhà đó đi, liền sẽ trở thành người giàu có.”
Thẩm Thanh Ca cũng cố tình nói lớn: "Bạc Đình, một căn nhà có thể bán được ít nhất cũng phải sáu, bảy trăm đồng tiền đúng không? Số tiền này cũng lớn thật đấy."

Bạn cần đăng nhập để bình luận