Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 235 -




Trại tim của Đỗ Kỳ Kỳ không khỏi đập loạn xạ……
18 tuổi, nhặt được……
Một suy đoán xuất hiện trong đầu cô ta!
Không!
Không thể!
Làm sao người phụ nữ thấp kém, thất học đó lại là con gái của nhà họ Cố?
Cô chỉ đáng bị cô ta chà đạp dưới chân mà thôi!
“Ồ, em chưa bao giờ nghe nói." Đỗ Kỳ Kỳ dùng sức lắc đầu.
Cố Quyết thở dài và lẩm bẩm: "Em họ của anh thật đáng thương. Bị lạc mất 18 năm, thật vất vả cha mẹ tìm trở về, kết quả là để lấy tủy của em ấy."
“…… Đúng vậy.” Đỗ Kỳ Kỳ không chút để ý đón ý nói hùa.
“Đúng rồi, em họ của anh còn có một chiếc vòng tay bằng bạc. Em đã từng thấy ai trong thôn đeo một chiếc vòng tay bằng bạc chưa?"
Đỗ Kỳ Kỳ ngay lập tức nghĩ đến việc Lý Phượng Chi đã đổ oan cho Thẩm Thanh Ca ăn cắp chiếc vòng tay.
Xong rồi!
Cư nhiên thật là Thẩm Thanh Ca!
“Em không biết! Anh họ, đã muộn như vậy rồi, ngày mai anh hãy đi tìm."
Cố Quyết cảm thấy có lý, loại chuyện này không thể nóng vội.
Trong bóng tối, Thẩm Kiều Kiều đang định xách giỏ rau về nhà đã nghe thấy tất cả.
Cô ta vui mừng khôn xiết!
Thật tốt quá! Ngày lành của cô ta cuối cùng cũng đến!
Người đàn ông này nhất định là đến tìm Thẩm Thanh Ca, còn lái xe hơi nhỏ như vậy chắc chắn rất có tiền, nếu bị nhận trở về còn không phải sẽ được ăn sung mặc sướng sao?
Nghĩ đến đây, cô ta suýt nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Cô ta sắp được sống trong nhung lụa rồi!
Chu Tiểu Phương và Triệu Thiết Cương đều là cái rắm!
Nếu Triệu Sơn Hà đối xử tốt với cô ta hơn, cô ta có thể cân nhắc việc đưa anh ta đi cùng.
Trời đã tối đen, Thẩm Thanh Ca mới bước ra khỏi phòng ngủ.
Khuôn mặt cô hiện lên màu hồng đào đẹp mắt, đôi mắt ngấn nước của cô lấp lánh như những vì sao.
Bạc Đình nắm lấy tay cô: "Em nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cơm."
“Để em làm, anh đi làm sạch tôm hùm đất đi.” Cô trách móc nói.
Anh lập tức làm theo, trong lòng lại rất vui vẻ.
Gần đây, Tiểu Thanh Ca bắt đầu học vật lý, anh ước gì mỗi ngày cô đều sẽ hỏi anh những câu hỏi mà cô không hiểu.
Tất nhiên, tốt nhất là nên hỏi về sơ đồ mạch điện linh tinh các thứ.... Phần còn lại anh cũng không hiểu.
Sau khi ăn xong, Thẩm Thanh Ca muốn cùng Bạc Đình làm sạch tôm hùm đất, nhưng Bạc Đình từ chối và bắt cô về phòng học bài.
Trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, cô đóng cửa lại và đi làm bài tập.
Một cuộc sống bình thường yên bình như vậy, là đời trước cô luôn mong muốn có!
Chỉ cần có thể ở bên Bạc Đình, cho dù chỉ sống ở nông thôn như thế này, cô cũng nguyện ý.
Ngày hôm sau, trước khi trời sáng, Thẩm Thanh Ca kêu Bạc Đình đưa cô vào thành, để đến nhà A Long làm tôm hùm đất.
Sau khi đưa một chậu tôm lớn cho đầu bếp trưởng, đầu bếp trưởng cân nó, rồi sảng khoái đưa cho cô bảy mươi lăm đồng tiền.
Các đầu bếp khác không thể không chảy nước miếng khi ngửi thấy mùi tôm cay.
“Cô gái, tôi thấy như vầy cũng không đủ ăn, ngày mai lại mang thêm năm mươi ký." Đầu bếp trưởng nói.
Thẩm Thanh Ca ăn ngay nói thật, "Tôi sợ không được, bây giờ bước sang mùa thu, không còn nhiều tôm hùm đất."
“Vật ba mươi ký? Dù sao, cô có bao nhiêu thì mang tới đây, mang tới trước buổi trưa là được."
Thẩm Thanh Ca trả lời rồi rời đi cùng Bạc Đình, không ngờ đầu bếp trưởng lại sảng khoái như vậy.
Khi rời khỏi nhà xưởng, Bạc Đình quan sát khu vực xung quanh và không thể không rút một điếu thuốc từ trong túi ra.
Anh không đốt nó, chỉ kẹp nó ở đầu ngón tay.
Sau khi kết hôn với cô, hiếm khi Bạc Đình hút thuốc.
Thẩm Thanh Ca nắm lấy cánh tay anh, "Anh Đình, anh làm sao vậy?"
“Không có gì.” Anh nhẹ giọng nói.
“Anh còn muốn lừa gạt em? Những lúc khó chịu anh liền muốn hút thuốc." Cô ngẩng đầu lên, chắc chắn nói.
Bạc Đình nhéo mặt cô, "Em hiểu anh sao?"
“Em là vợ của anh, em hiểu không biết anh, thì ai mới hiểu biết anh?” Cô đắc ý nói.
Bạc Đình nhỏ giọng nói: "Nhỏ giọng một chút, người khác đều đang cười nhạo em."
“Ồ…” Cô nhìn lên, những người công nhân đi ngang qua đúng thật là đang cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận