Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 365 -




Cái này sao có thể là lời thề được?
Một chút lực sát thương cũng không có.
Thẩm Thanh Ca không biết nói gì.
Nhưng không nghĩ tới điều này đối với Bạc Đình mà nói đã là lời thề rất độc.
Thanh Ca sao có thể không ngủ cùng anh đâu.
Ra đầu hẻm, chỉ thấy một chiếc xe hơi nhỏ màu đen dừng ở bên đường, người phụ nữ bọn họ mới gặp vừa rồi đang ngồi ở trong xe khóc.
A Long cau mày, “Đại ca, anh xem…… ông Bạc……”
Bạc Thọ Khang đứng ở đường phố đối diện ngoắc tay về phía Bạc Đình.
“Đi thôi.” Bạc Đình không định phản ứng.
Thẩm Thanh Ca đứng bất động, cô nắm góc áo của Bạc Đình, “Anh Đình, anh trò chuyện cùng cha của anh đi……”
“Đúng vậy, đại ca, nói không chừng phải chia tài sản cho anh! Cũng không thể bị con trai của hồ ly tinh kia đoạt!” A Long khuyên nhủ.
Bạc Đình trừng mắt nhìn A Long một cái, ánh mắt chuyển sang phía cô chợt dịu dàng nói, “Được rồi.”
Anh đi đến đường phố đối diện.
Thẩm Thanh Ca nhân cơ hội này hỏi, “A Long, có phải cậu thực hiểu biết chuyện của nhà Bạc Đình đúng không?”
“Em là con trai của quản gia nhà bọn họ.” A Long kiêu ngạo nói.
Cô đối với câu trả lời này cũng không ngạc nhiên, trong nhật ký Bạc Đình đã viết qua.
“Trưa hôm nay bọn tôi ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh, thấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, hình như cô ta cũng rất hiểu biết chuyện của nhà họ Bạc, cậu và cô ta ai càng hiểu rõ hơn?”
A Long hơi suy nghĩ, vỗ ngực nói: “Chắc chắn là em càng hiểu rõ hơn! Cô ấy là Tịch Dung tiểu thư, cháu gái chiến hữu của ông nội Bạc! Từ nhỏ không có cha mẹ, ông nội thấy cô ta đáng thương, tám tuổi liền đưa cô ta tới nhà họ Bạc để nuôi.”
Thẩm Thanh Ca gật đầu, “Tịch Dung đáng thương như vậy, khi còn nhỏ mấy người không bắt nạt người ta đi?”
“Làm sao em dám? Đại ca căn bản là không phản ứng cô ta, nhưng thật ra cô ta cứ phải dính lấy đại ca! Mỗi ngày đều nói phải cưới đại ca! Cô ta toàn đem các bé gái ở xung quanh đuổi đi, thấy một cái đánh một cái!”
Cô nhướng mày, xem ra Bạc Đình không có nói dối.
May mắn năm đó mẹ đã đưa Bạc Đình đi, nếu không Tịch Dung cùng anh thiếu chút nữa liền thành thanh mai trúc mã.
Bên kia đường, Bạc Thọ Khang xấu hổ đút tấm séc vào lại trong túi.
“Chút tiền ấy, ông cũng đừng mất mặt xấu hổ.” Bạc Đình gay gắt châm chọc.
Bạc Thọ Khang xoa mồ hôi trên trán, “Vợ hiện tại của con không xứng với con! Nếu con trở về cùng cha, cưới Tịch Dung, nói không chừng ông nội của con vui vẻ liền đem tất cả tài sản và các mối quan hệ cho con. Con có thể hận cha, nhưng ông nội của con đối với con rất tốt!”
“Tôi không giống như ông, ông thích làm kẻ kém cỏi tôi không thích! Vợ của tôi là người tuyệt vời nhất trên đời!”
Bạc Thọ Khang thở ra một hơi dài, “Chuyện của cha cùng mẹ con, con không hiểu! Con để cho vợ con nói chuyện với cha, cha không phải người keo kiệt, điều kiện mà cha đưa ra cũng không tệ lắm.”
“Nằm mơ.” Bạc Đình lười biếng cắm hai tay vào túi quần, bộ dạng tuỳ ý bừa bãi.
“Bạc Đình, có phải con sợ hay không? Sợ cô ta không cần con?”
“Tôi là sợ ông lãng phí thời gian của cô ấy!”
Bạc Đình cưỡi xe đạp mang theo Thẩm Thanh Ca quay trở lại thôn.
Trên đường về, cô ôm chặt lấy eo của anh, vẻ mặt đầy tươi cười.
“Em cười cái gì vậy?” Anh có chút không hiểu.
Không phải lúc trước cô còn vì người phụ nữ kia mà tức giận sao?
“Tâm trạng của em đang rất tốt.”
Anh không hiểu được tâm trạng của cô gái nhỏ, chỉ lo đạp xe.
Xe hơi nhỏ vẫn luôn đi theo ở phía sau.
Trong lòng hai người bọn họ biết rõ mà không nói ra.
“Cha của anh có phải không thích em đúng không?” Cô hỏi.
Bạc Đình hung dữ nói: “Ông ta dám thích em liền không xong với anh.”
Cô phụt cười ra tiếng, “Em không nói vấn đề này! Trong đầu anh đều chứa cái gì vậy?”
Vào trong thôn, Tần Thiết Ngưu đang cõng sọt tre xuống núi.
Nhìn đến hai người bọn họ, anh ta giang hai cánh tay ngăn lại.
“Có chuyện gì vậy?” Bạc Đình nhăn mày lại, đáy mắt hiện lên sự hung ác.
“Nơi này của tôi còn có nhân sâm, hai người có muốn hay không?” Tần Thiết Ngưu ngu ngơ nói.
Bạc Đình nghiêng người nhìn cô.
Cô từ trên xe đạp xuống dưới, “Muốn.”
Tần Thiết Ngưu cởi sọt tre ở trên lưng xuống, từ bên trong tìm một cây nhân sâm so với lần trước còn lớn hơn.
“Bao nhiêu tiền?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
“Một trăm! Hai người mua thì tôi chỉ cần một trăm thôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận