Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 552 -




Giáo sư Lý nói cảm ơn, ngồi một lúc rồi rời đi.
Khi hoàng hôn buông xuống, kẹo trong rổ của Thẩm Thanh Ca đã bán hết.
Cô tính một chút, hôm nay kiếm lời mấy chục đồng tiền.
Mà kẹo không phải rất dễ dàng ăn chán, hơn nữa kẹo mứt lê phù hợp với mọi lứa tuổi.
Cô xách theo rổ rời khỏi chợ đen, những người bán hàng đều liếc nhìn cô đầy ghen tị.
Cô gái này đã bán hết đồ rồi, có thể về nhà sớm!
Không biết bọn họ còn phải bán đến khi nào.
Ra đầu hẻm, Thẩm Thanh Ca liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bạc Đình.
Anh cầm một chai nước có ga đưa cho cô ấy, “Em có nóng không?”
“Em còn chịu được! Quầy hàng của em ở chỗ râm mát, nhưng nhiều người.” Cô một hơi uống hết nửa chai nước có ga.
Dư lại nửa chai, cô đưa cho Bạc Đình, Bạc Đình uống hết.
Bạc Đình bảo cô ngồi lên yên sau xe đạp, Thẩm Thanh Ca ôm eo anh nói: “Hôm nay em kiếm lời được hơn 20 đồng tiền.”
“Thanh Ca thật là giỏi.”
“Giỏi sao? Nhưng anh lắp một chiếc điện thoại mất hơn 6000! Em phải không ăn không uống bán kẹo mứt lê một năm mới có thể kiếm lại.”
Bạc Đình cười khẽ, “Anh sai rồi, lần sau không lắp nữa.”
“Không có lần sau đâu! Anh còn muốn lắp hai cái điện thoại?” Cô cười hỏi.
“Đừng đau lòng nữa, ngày mai anh Đình mua dây chuyền vàng cho em.”
Thẩm Thanh Ca trợn trắng mắt, ai dạy anh vậy?
Dỗ dành con gái bằng cách mua dây chuyền vàng?
Cô nhịn không được hỏi: “Anh học ai vậy?”
“Giáo sư Lý!” Bạc Đình nghiêm túc nói, “Giáo sư Lý nói dỗ vợ thì phải mua quà!”
“Hai người đừng giao lưu lung tung! Em không cần dây chuyền vàng.”
Bạc Đình còn nói: “Giáo sư Lý nói, đàn ông có chút tiền riêng là chuyện tốt, ngày lễ ngày tết có thể mua quà tặng vợ, cái này gọi là bất ngờ.”
Thẩm Thanh Ca vỗ lưng anh, cô mỉm cười nói: "Điều bất ngờ của anh chính là chiếc dây chuyền bằng vàng! Em không cần đâu! Hai người có thể nói chuyện gì đó bổ ích được không?"
"Anh muốn giống như gia đình giáo sư Lý, sống cả đời với em! Sao lại không bổ ích?"
Cô cảm thấy trong lòng mình ấm áp, ôm lấy eo anh, “Chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời!”
Chiếc xe đạp đang chạy trên đường không nhanh cũng không chậm, đột nhiên Thẩm Thanh Ca nhìn thấy Đỗ Kỳ Kỳ ở bên đường.
Mới mấy tháng không gặp nhưng cô ta dường như đã già đi hai mươi tuổi!
Đỗ Kỳ Kỳ đang đi cùng một người đàn ông cường tráng mặc đồng phục công nhân.
“Đỗ Kỳ Kỳ, còn điếm này, cột sống của ông đây bị người ta đâm. Về nhà tôi sẽ cho cô một bài học!” Người đàn ông hung ác nói.
Trên mặt Đỗ Kỳ Kỳ đều là vết thương, mặt mũi bầm dập, cô ta vô thức run rẩy, Hu hu……”
Nếu không phải cô ta từng mắc bệnh đường sinh dục, cô ta đã có thể gả cho một gia đình trong sạch, cô ta có chết cũng sẽ không gả cho một tên công nhân kỹ thuật.
Đỗ Kỳ Kỳ xoay mặt qua thì nhìn thấy Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình, cô ta dường như không chỗ dung thân.
“Anh Đình, anh nhìn xem……” Thẩm Thanh Ca vỗ lưng của Bạc Đình.
Bạc Đình nhìn lướt qua, khóe miệng nhếch lên, “Sống kiểu này chi bằng chết đi sẽ càng thích hợp với cô ta.”
Chiếc xe đạp nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cô ta, đôi mắt của Đỗ Kỳ Kỳ mờ đi.
Tại sao Thẩm Thanh Ca trông trẻ trung và hạnh phúc như vậy... nhưng cô ta khắp người đầy vết thương và trông còn đau khổ hơn cả một người phụ nữ dưới quê?
Rõ ràng cô ta lớn lên ở thành phố.
“Nếu không phải nhìn trúng gia tài của nhà cô, ông đây sẽ không bao giờ cưới một người phụ nữ hư hỏng.” Người đàn ông mập mạp đẩy Đỗ Kỳ Kỳ một cái thật mạnh.
Cơ thể gầy gò của Đỗ Kỳ Kỳ nghiêng về phía trước và ngã mạnh xuống đất, khuôn mặt toàn là máu.
“Hu hu…” Cô ta cũng muốn ly hôn nhưng cha mẹ cô ta không đồng ý!
Bọn họ nói cô ta đã từng mắc bệnh đường sinh dục, có một người đàn ông cần cô ta đã là tốt lắm rồi.
Cô ta rất hối hận, nhưng cả đời này cũng không thể nào thay đổi được nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận