Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 391 -




"Cậu xong đời rồi! Chắc chắn xưởng trưởng đã phát hiện lỗi sai trí mạng trong bản vẽ của cậu." Lý Nam vui sướng khi người gặp họa, nói.
Bạc Đình cười lạnh.
Sau đó, bí thư cầm một bản vẽ đi tới.
Xưởng trưởng cầm hai bản vẽ so sánh một chút, dần dần đứng lên từ chỗ ngồi.
"Trời ạ! Hai bản thiết kế này giống nhau như đúc!" Xưởng trưởng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Bạc Đình.
Trong ánh mắt chất chứa đủ loại cảm xúc vui sướng, sùng bái, tán thưởng, khiếp sợ...
"Ý gì? Bạc Đình nhìn lén bản vẽ?" Lý Nam phỏng đoán.
Xưởng trưởng kích động đến mức hai tay run rẩy, "Bản vẽ này của tôi là bản vẽ tham khảo gửi tới từ thành phố Thượng Hải, trên đó không có chú thích gì, chỉ có hình! Nhưng bản thiết kế của Bạc Đình đều ghi chú rõ ràng."
Bộp bộp bộp!
Phòng họp vang lên tiếng vỗ tay dồn dập.
Thoáng chốc, sắc mặt của Triển Thiên và Lý Nam đỏ bừng.
"Ha ha... Bạc Đình là do tôi giới thiệu! Bạc Đình là do tôi tìm ra mời tận ba lần cậu ấy mới đến! Ha ha ha, được rồi được rồi, đừng vỗ tay, tôi đây rất ngại." Cha Vương đứng lên, cười đến run rẩy cả người.
Mọi người: Mẹ nó, ai vỗ tay vì ông chứ?
Bạc Đình nhìn đồng hồ, đã sắp 12 giờ.
Anh đứng lên, bước ra khỏi phòng họp.
Xưởng trưởng và vài nhà thiết kế cao cấp đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, "Sao cậu ta lại rời đi? Không phải là các cậu đắc tội người ta rồi chứ?"
"Để tôi đuổi theo." Cha Vương không cười nữa, đứng dậy đuổi theo.
Xuống dưới lầu phòng thiết kế, cha Vương mới đuổi kịp Bạc Đình.
"Bạc Đình, sao cậu lại rời đi? Tức giận vì hạng người như Triển Thiên và Lý Nam à, như vậy không đáng." Cha Vương nói.
Bạc Đình giơ đồng hồ lên, “Đã đến giờ tan làm.”
“A! Đúng đúng đúng!” Cha Vương nhẹ nhàng thở ra.
Thẩm Thanh Ca nhân lúc Khương Lê ra ngoài tản bộ, lấy một bộ dụng cụ sửa xe hơi từ trong không gian ra.
Cô không hiểu mấy thứ này, cũng không biết có lấy đúng hay không.
Với lại, một bộ công cụ này nặng hơn mười kg đấy, cô xách không nổi.
Vì thế, cô nhờ Xuyên Tử cách vách giúp cô xách.
Tới cổng lớn nhà xưởng thì vừa đúng 12 giờ trưa.
Phỏng chừng một hai phút nữa công nhân trong xưởng mới có thể ùa ra như suối phun.
Nhưng khi tập trung nhìn vào, liền thấy Bạc Đình dắt chiếc xe đạp mới rửa bóng loáng đi tới chỗ cô.
Anh tan làm sớm như vậy à?
Cô đi qua, nhào vào trong lòng ngực anh.
“Trời lạnh như vậy, sao em lại tới đây?” Anh trầm giọng hỏi.
Cô nửa vui đùa nói: “Em đến đón anh tan làm.”
“Thật ra là đưa dụng cụ cho anh! Em nhờ Xuyên Tử giúp em mang đến đây, rất nặng…” Cô chỉ vào thùng dụng cụ trên mặt đất.
Bạc Đình nhấc thùng dụng cụ lên dễ như trở bàn tay, trong mắt hiện lên tia sáng khác thường, thùng dụng cụ này rất tinh xảo, đẹp đẽ, thoạt nhìn rất đắt.
“Cảm ơn Thanh Ca.”
“Anh chỉ cảm ơn bằng miệng thôi à?” Cô chỉ vào bên trái khuôn mặt mình, ý bảo Bạc Đình hôn một cái.
Bạc Đình xả ra một tràng cười, bất đắc dĩ cúi người xuống hôn.
Khi bờ môi sắp chạm vào mặt cô, một loạt tiếng thầm thì truyền đến.
Thẩm Thanh Ca xấu hổ đến mức hận không thể chết ngay tại chỗ!
Sao bụng lại kêu đúng lúc này chứ?
“So với cái này, xem ra em cần ăn no hơn.” Anh đặt thùng dụng cụ ở ghế sau xe đạp, lại giao xe cho bảo vệ.
Anh kéo cô đi nhà ăn.
Sáng nay, Vương Quý đã đem phiếu cơm ở nhà ăn đưa cho Bạc Đình. Cho nên không cần tiêu tiền, dùng phiếu cơm là được.
Hai người ngồi ở một bàn trong góc ăn cơm.
“Anh Đình, anh làm việc vui vẻ không?” Thẩm Thanh Ca ôm khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi.
Bạc Đình lạnh lùng nói: “Không bằng ở nhà nấu cơm cho em.”
“Em thi đại học xong rồi, không cần anh nấu cơm cho em.”
“En thi đại học xong rồi, cũng không phải ly hôn, sao lại không cần anh?” Bạc Đình có chút hậm hực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận