Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 635 -




Giọng điệu của Bạc Đình rất nhẹ nhàng: “Cậu ta và Cổ Tiểu Liên đang hẹn hò với nhau, anh vừa nhìn thấy.”
Thẩm Thanh Ca nhướng mày, phấn khích đến mức không biết phải nói gì.
Đã lâu không gặp Cổ Tiểu Liên, không ngờ cô ấy và Chu Hiểu Thiên lại phát triển đến mức này.
“Có nhiều tiết học quá, đã lâu rồi chúng ta không đi gặp mẹ.” Thẩm Thanh Ca ôm lấy eo anh.
Bạc Đình gật đầu: “Cuối tuần chúng ta liền đi.”
"Hay là chúng ta tìm một bảo mẫu cho mẹ em nhé? Sức khỏe của mẹ không tốt lắm, em sợ mẹ sẽ đột nhiên đổ bệnh." Thẩm Thanh Ca nói.
"Được rồi, anh sẽ bàn chuyện đó với mẹ vào cuối tuần."
Trước cổng trường, một chiếc ô tô màu đen dừng lại.
Tuyết Lị đứng trước xe.
Cửa xe đột nhiên mở ra, Bạc Dạ từ trong xe bước ra ngoài, anh ta ân cần mở cửa xe cho Tuyết Lị lên xe.
Bạc Dạ nhìn thấy bọn họ liền nở một nụ cười đầy hàm ý.
“Thật trùng hợp.” Tuyết Lị hạ cửa sổ xuống và nói.
“Cho nên cô chính là người đã nộp tiền bảo lãnh anh ta.” Thẩm Thanh Ca cau mày.
Tuyết Lị cao giọng: “Bạc Đình không chịu đi mua cổ phiếu cùng tôi, nên đương nhiên sẽ có người khác đi cùng tôi. Vì để đưa anh ta ra ngoài, tôi đã tốn rất nhiều tiền mời luật sư đó.”
“Tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Bạc, các người không cần phải hận tôi đến thế đâu.” Bạc Dạ lên xe.
Chỉ một lúc sau, chiếc xe màu đen đã hòa vào trong bóng đêm và biến mất trong màn đêm đen.
Trong mắt Bạc Đình tràn đầy giễu cợt.
“Anh Đình, anh nói xem việc Trường Sinh xảy ra chuyện, chẳng lẽ là do Bạc Dạ làm hay sao?” Cô lo lắng hỏi.
Anh nói với giọng u ám: “Ai mà biết được.”
Vào cuối tuần, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đến ngôi nhà nhỏ nơi Khương Lê ở.
Bọn họ đề cập với Khương Lê về việc tìm một bảo mẫu cho bà ấy.
Khương Lê cũng hiểu đứa nhỏ này có hiếu, hơn nữa sức khỏe của bà ấy quả thực không tốt lắm nên trực tiếp đồng ý.
“Chỉ là bảo mẫu cần phải là người mà có thể tin tưởng được, cũng không thể tùy tiện đi tìm một người đến.” Khương Lê lo lắng nói.
Bạc Đình đã sớm suy xét kỹ rồi: “Nhờ quản gia giúp tìm kiếm một người đi.”
"Mẹ muốn tìm người lớn tuổi một chút để có thể nói chuyện với mẹ, không thì mẹ sợ nếu còn trẻ quá thì sẽ không thể làm việc lâu được." Khương Lê yêu cầu.
“Mẹ lại kén chọn quá đi.” Thẩm Thanh Ca trêu chọc.
Khương Lê cười vui vẻ.
Thẩm Thanh Ca muốn tự mình xuống bếp nấu bữa trưa, buổi chiều Bạc Đình đưa Thẩm Thanh Ca đến chợ đen.
Cô nhìn thấy Cổ Tiểu Liên, vẻ mặt hóng chuyện nói: "Cô và Chu Hiểu Thiên đang ở bên nhau à?"
"Làm sao cô biết? Tôi còn chưa biết nên nói với mọi người như thế nào." Cổ Tiểu Liên xấu hổ.
“Tối hôm qua Bạc Đình đã nhìn thấy.”
Hai má của Cổ Tiểu Liên đỏ bừng, "Sau khi chia tay với Triệu Long, anh ta vẫn không ngừng quấy rầy tôi. Chu Hiểu Thiên đã bảo vệ tôi, thường xuyên gặp mặt một vài lần và sau đấy chúng tôi liền bắt đầu quen nhau, sau đó chúng tôi bắt đầu hẹn hò."
“Đây chính là duyên phận đấy!” Thẩm Thanh Ca chúc phúc cho cô ấy từ đáy lòng.
Chu Hiểu Thiên chính là người mà Cổ Tiểu Liên đã yêu thầm từ khi còn học trung học!
"Cô không phải đã trở về thôn sao? Mẹ tôi như thế nào rồi?" Cổ Tiểu Liên lo lắng hỏi.
"Bệnh của mẹ cô khá nghiêm trọng, bà ấy rất gầy và bệnh đau dạ dày thường xuyên tái phát." Thẩm Thanh Ca ngồi trên bậc đá.
Cổ Tiểu Liên lau nước mắt: “Một tháng lương của cha tôi có đến mười mấy đồng tiền, sao không thể đưa mẹ tôi đi bệnh viện khám chứ?”
“Hiện tại, cô cũng tích cóp được mấy chục đồng tiền đúng không? Có muốn đón mẹ cô lên ở cùng hay không?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
“Đón bà ấy lên đây? Liệu có được không?” Cổ Tiểu Liên thậm chí không nghĩ đến chuyện đấy.
Thẩm Thanh Ca khẽ mỉm cười: ”Tôi có ý này, nhưng chính cô phải tự mình tính xem liệu cô có đủ tiền để thuê nhà, tiền ăn, tiền khám bệnh không.”
“Được.” Cổ Tiểu Liên liền bắt đầu tính toán.
Thẩm Thanh Ca đang đi dạo trong chợ đen thì ở chỗ rẽ, nhìn thấy môt người đàn ông tóc thắt bím đang dựng một quầy hàng ở góc đường, trên quầy hàng đang bầy bán những bức tranh màu sắc rực rỡ.
Người đàn ông này nhìn có chút quen…

Bạn cần đăng nhập để bình luận