Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 804 -




Khoảng mười giờ, Khương Lê cùng với Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình cùng đến.
Khi nội ông Bạc và bà nội Bạc nhìn thấy Khương Lê, họ vô cùng vui mừng.
"Khương Lê, mẹ còn tưởng rằng con sẽ không bao giờ đến thăm lại chúng ta." Bà nội Bạc trìu mến nắm lấy tay Khương Lê, mời bà ấy ngồi ở trên sô pha.
Ông nội Bạc lục lọi các hộp tủ để tìm trà Phổ Nhị quý giá của mình, ông cụ đích thân đốt lửa đun nước pha trà.
"Con chỉ tùy ý uống nước lọc là được rồi, ông nội của Bạc Đình, ông không cần làm chính mình mệt mỏi." Khương Lê cười nói.
"Con cứ mặc kệ cha! Cha nhớ là con rất thích, lát nữa cha sẽ lấy cho con một hộp, con đem về mà uống." Ông nội Bạc hiếm khi có thái độ hòa nhã như vậy với người khác.
Bạc Đình ho khan, "Còn cháu thì sao? Cháu và Thanh Ca uống cái gì?"
Ông nội Bạc không kiên nhẫn liếc nhìn anh, "Cháu thích uống cái gì thì uống. Thanh Ca và mẹ cháu uống trà Phổ Nhị."
Người hầu trong nhà chú ý rằng mặc dù Bạc Thọ Khang và Khương Lê đã ly hôn nhưng ông cụ Bạc vẫn nhận người con dâu này.
Bọn nọ phục vụ trở nên ân cần hơn.
Khi Triệu Hồng Lan nhìn thấy khung cảnh hòa thuận của gia đình họ, ông nội Bạc và bà nội Bạc làm mọi cách để lấy lòng Khương Lê, trong lòng bà ta như có một cái gai đâm vào.
Kể từ khi bà ta kết hôn, cả hai ông bà già này đều chưa bao giờ mỉm cười với bà ta.
Nhưng tại sao họ lại tốt với Khương Lê như vậy?
Khương Lê bỏ nhà đi hơn mười năm, căn bản chưa bao giờ hiếu thảo với bọn họ!
Hơn nữa, con gái Trường Ngọc của bà ta hiện đang ngồi tù, bà ta cũng đã ly hôn với Bạc Phúc Lộc!
Triệu Hồng Lan càng nghĩ càng tức giận, nhưng để tái hôn, bà ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đi vào bếp giúp người hầu rửa rau và nấu canh.
Vào buổi trưa, Bạc Thọ Khang và hai em trai của ông ta cùng trở về từ nhà xưởng.
"Chào chị dâu, chị dâu đã về rồi..." Bạc Phúc Lộc chào đón.
Bạc Bảo Quý cũng nói: "Chị dâu, đã lâu không gặp! Hôm nay quần áo của chị trông rất đẹp."
"... Bà tới rồi." Một lúc lâu Bạc Thọ Khang mới rặn ra ba chữ này.
Khương Lê không để ý đến Bạc Thọ Khang và lịch sự nói với hai người còn lại: "Tôi không còn là chị dâu của hai cậu nữa. Tôi đã ly hôn với Bạc Thọ Khang vào năm ngoái."
Bầu không khí nhất thời cực kỳ khó xử.
Lúc này, Triệu Hồng Lan nhẹ nhàng bưng canh củ sen và sườn heo, nhẹ nhàng gọi: "Bữa tối đã chuẩn bị xong, mọi người rửa tay, mau đến ngồi đi."
Sau khi ông nội Bạc ngồi xuống, mọi người mới lần lượt ngồi xuống.
Khương Lê và Triệu Hồng Lan ngồi cùng nhau.
“Em ăn nhiều một chút.” Bạc Đình gắp thức ăn lên đĩa của Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca phớt lờ anh và tự mình ngồi múc canh.
"Chị Khương, em cũng không có ý gì, nhưng mà Thanh Ca sao lại chỉ biết lo chính mình ăn như vậy? Không biết chăm sóc Tiểu Đình, cũng không biết múc chén canh cho chị." Triệu Hồng Lan phê bình bằng giọng điệu của một người lớn tuổi.
"..." Khương Lê có chút tức giận, nhưng lại kiềm chế cơn tức giận lại.
Dù sao thì bà ấy cũng đến đây với tư cách là khách nên không cần làm mọi người không vui.
Thẩm Thanh Ca gắp một miếng cá đang định ăn thì Triệu Hồng Lan lại nói: “Chị Khương, chị nhìn xem! Bụng cá chỉ có một chút thịt thôi. Thanh Ca đã gắp một miếng lớn như vậy, người khác khỏi ăn luôn đi."
"..." Thẩm Thanh Ca đặt đũa xuống.
Giọng nói của Khương Lê có chút đùa cợt nói: "Cô mới ly hôn có mấy ngày, trong nhà xảy ra nạn đói sao? Tôi và Bạc Thọ Khang đã tách ra nhiều năm như vậy, Thanh Ca cưới Tiểu Đình, tôi cũng cho con bé muốn ăn cái gì thì ăn cái đó!"
Triệu Hồng Lan cười, nhỏ giọng nói: “Đây không phải chuyện ăn nhiều ăn ít, nhà ai không đủ tiền ăn?”
"Vậy đó có nghĩa là gì? Bà Triệu?" Thẩm Thanh Ca cao giọng và đột nhiên hỏi.
Hai chữ “Bà Triệu” rất gay gắt, hàm ý Triệu Hồng Lan đã không còn là người nhà họ Bạc nữa.
"Haha, tôi là người từng trải, tôi chỉ muốn nói với Thanh Ca rằng, cháu cũng nên quan tâm đến Bác Đình và chị Khương." Triệu Hồng Lan cười khúc khích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận