Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 385 -




Bạc Đình ôm bả vai của Thẩm Thanh Ca, nói với vẻ lãnh đạm: "Cô có thể quay lại nếu muốn. Dù sao người bị đánh cũng là cô."
Người phụ nữ nghe thấy câu này liền rùng mình sợ hãi, lau nước mắt, "Cám ơn cô! Tôi sẽ không quay lại nữa! Với tính tình của chồng tôi, dù tôi có về hay không thì anh ấy cũng sẽ đánh tôi, không bằng tôi đi thi còn tốt hơn."
Nhiều người phụ nữ cùng tuổi cũng đến an ủi, kể cho cô ta nghe mình ở trong nhà cũng không có dễ sống.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình bước sang một bên, không hề muốn dính líu đến chuyện này nữa.
Một lúc sau, cổng trường mở ra.
“Thanh Ca, anh đợi em ở cổng trường.” Bạc Đình nhìn cô như đang nhìn một đứa trẻ.
Khỏi phải nói, anh có bao nhiêu tự hào và mong chờ.
Cô chỉ vào khuôn mặt hồng hào của mình: “Vậy anh động viên em đi, cho em thêm sức mạnh.”
“Kỳ thi sắp diễn ra rồi, em còn đang nghĩ gì vậy?” Bạc Đình trừng mắt nhìn cô.
Cô trêu chọc anh: “Không được, nếu anh không hôn em, em sẽ không thể tập trung làm bài thi được!”
Bạc Đình thực sự bị đe dọa, nếu cô phân tâm trong giờ thi thì không phải sẽ không đậu đại học sao?
Anh cúi xuống hôn nhẹ vào má cô, “Em vào đi, coi chừng muộn.”
Cô che mặt bất mãn nói: “Chẳng lẽ chúng ta đang ngoại tình sao? Anh như này chính là lén lén lút lút.”
“Sau khi thi xong, anh sẽ hôn em đến khi nào em thấy đủ thì thôi.” Bạc Đình đẩy cô đi.
Cô nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó liền rùng mình, như vậy cũng không cần thiết!
Thẩm Thanh Ca vẫy tay: “Lát nữa gặp.”
“Lát nữa gặp.”
Kỳ thi bắt đầu, môn đầu tiên là ngữ văn, số câu hỏi trong bài thực sự là rất ít.
Thẩm Thanh Ca trả lời các câu hỏi rất nhanh, ý nghĩa cũng được nêu rất rõ ràng.
Đỗ Kỳ Kỳ ngồi ở phía bên kia lớp học cau mày khó chịu, mấy ngày nay cô ta vẫn luôn cười nhạo Thẩm Thanh Ca, nên không ôn lại nhiều.
Khi Thẩm Thanh Ca đang làm bài, cô cảm nhận rõ ràng có người đang quan sát từ phía sau, cái loại nhìn chăm chú này cô tuyệt đối không cảm nhận sai.
Cô di chuyển bài thi, cố ý không để người phía sau nhìn thấy.
Đúng mười một giờ, Thẩm Thanh Ca đi ra khỏi cổng trường.
Cô chạy chậm đến gần anh, vui vẻ nói: "Anh không biết tìm chỗ ngồi à? Mùa đông lạnh lắm đấy!"
"Không lạnh." Một lòng bàn tay ấm áp bao bọc lấy bàn tay cô.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô đỏ bừng vì lạnh.
"Bài kiểm tra..." Bạc Đình vốn dĩ muốn hỏi bài kiểm tra hôm nay làm có tốt không.
Nhưng đột nhiên nghĩ nếu anh hỏi sẽ làm tăng gánh nặng tâm lý cho cô, liền đột ngột kết thúc.
“Trưa nay em muốn ăn cháo trứng muối và thịt nạc.”
“Chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh ăn nhé.”
Bạc Đình đang định đạp xe đi thì thấy Triệu Sơn Hà bước tới.
"Bạc Đình! Anh thật tốt, lúc trên đường đưa Thanh Ca đến trường làm bài thi còn không quên làm việc nghĩa. Anh không lo lắng về việc Thanh Ca sẽ gặp những thanh niên tài giỏi đẹp trai khác sau khi vào đại học sao?" Triệu Sơn Hà cố ý kích thích anh.
Gương mặt của Thẩm Thanh Ca trong phút chốc liền hiện lên vẻ chán ghét.
Sao tên khốn này lại ở đây chứ?
Anh ta có nhất thiết phải ép Bạc Đình đánh anh ta vào ngày thi đại học không?
“Gặp thanh niên tài giỏi đẹp trai nào đó còn hơn gặp cậu rất nhiều.” Lời nói của Bạc Đình như một cái tát, hung hăng đánh thẳng vào mặt Triệu Sơn Hà.
Thẩm Thanh Ca thiếu chút nữa thì bật cười.
Triệu Sơn Hà bất mãn nói: "Tôi làm sau chứ? Tôi cũng có thể thi vào đại học. Đây không phải là thứ mà người bình thường có thể làm được."
Những lời này của Triệu Sơn Hà rõ ràng là đang châm biếm Bạc Đình về việc không thể vào đại học.
Cô cau mày nói, "Triệu Sơn Hà, anh có thể thi vào đại học thì sao chứ? Anh có đẹp trai được như Bạc Đình không?"
"Gì chứ! Đẹp thì có thể ăn được à?"
"Mặc dù đẹp trai không thể ăn được nhưng ít nhất sẽ không khiến người khác buồn nôn."
Thẩm Thanh ca ngồi ở ghế sau xe đạp, "Anh Đình, chúng ta đi thôi, nói chuyện với anh ta chỉ khiến em cảm thấy thật buồn nôn thôi."
Bạc Đình ừ một tiếng liền nhanh chóng đạp xe đi, để lại Triệu Sơn Hà một mình đứng trong gió.

Bạn cần đăng nhập để bình luận