Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 275 -




Cố Quyết sẽ không nói cái gì khó nghe với Bạc Đình đúng không?
Cô phải giải quyết những vấn đề này một cách nhanh chóng.
Buổi tối, sau khi Bạc Đình đưa Thẩm Thanh Ca về nhà, anh liền đi vào bếp đun nước đường đỏ.
Cô ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào, nên liền đi vào bếp: "Anh nấu cái này làm gì?"
“Không phải em sắp tới tháng rồi sao?” Bạc Đình hỏi ngược lại.
Cô tính ngày rồi nhớ ra: “Em chưa tới.”
Rõ ràng là kinh nguyệt của cô mỗi tháng đều rất đúng ngày, nhưng lần này tại sao chưa...
Chắc sẽ không dính đâu đúng không?
Thẩm Thanh Ca hoảng loạn nhìn Bạc Đình, Bạc Đình ngay lập tức hiểu ý cô.
Đôi mắt đào của anh rũ xuống, nhìn thẳng vào bụng nhỏ của cô.
Cô ôm cánh tay anh nói: “Anh Đình, lần nào anh cũng mang bao cao su đúng không?”
“Ừ.” Bạc Đình dường như đang nhớ lại.
Vẻ mặt cô buồn bã, kiếp trước cô từng đọc tạp chí có liên quan đến cái đó, trên đó nói cho dù mang cái đó... vẫn có khả năng mang thai.
Bạc Đình cau mày nói: “Ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi.”
“Cho dù có thai cũng là mới có... kiểm tra cũng không phát hiện ra được."
Gần đây, bọn họ không làm những việc đó, rất có thể đó là thời điểm cách đây nửa tháng.
Bạc Đình thở dài, đặt bàn tay to lớn của mình lên bụng cô, "Chúng ta phải làm sao đây? Có thai thì làm sao đi học được?"
Khuôn mặt của anh trông có vẻ rất có lỗi...
Nhưng Thẩm Thanh Ca không hề trách anh, vốn dĩ cô là người chủ động.
Hơn nữa cô đang ôm tâm ký may mắn, loại khả năng trúng số này sẽ không rơi vào cô đâu, đúng không?
Cô cố ý trêu chọc anh: “Anh Đình, lần nào anh cũng mang bao cao su, nếu em có thai thì sẽ là của ai?”
“Còn có thể là của ai? Chỉ có thể là của anh." Bạc Đình sửa lại.
Cô cười khúc khích: "Anh Đình, em muốn ăn gà cay và đậu hủ ma bà."
“Được.”
Ngay lập tức, Bạc Đình bước ra sân bắt gà, vợ anh muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.
Trên thực tế, Thẩm Thanh Ca muốn ăn đồ cay để kích thích kinh nguyệt, biết đâu ăn đồ cay xong kinh nguyệt sẽ tới.
Cô trở lại phòng ngủ và nhanh chóng đắm mình vào việc nghiên cứu đề bài.
Buổi tối.
Khi hai người nằm trên giường, tay Bạc Đình nhẹ nhàng đặt lên bụng cô.
Thanh Ca có thai anh đương nhiên vui mừng. Tuy nhiên, nếu điều đó ảnh hưởng đến việc học và kỳ thi đại học của cô, anh sẽ cảm thấy có lỗi suốt đời.
“Thanh Ca, dù em có quyết định như thế nào anh cũng đều tôn trọng em. Em không cần cảm thấy có lỗi với bất cứ ai."
Thẩm Thanh Ca nằm trong lòng anh, khóe miệng nhếch lên: “Chưa chắc em đã mang thai.”
Bạc Đình không nói gì nữa, hiện tại nói đến những chuyện đó sẽ chỉ khiến cô suy nghĩ nhiều hơn.
Ngày hôm sau.
Sau khi Thẩm Thanh Ca học xong, cô còn chưa kịp học thêm, thì Bạc Đình đã đến để đưa cô đi bệnh viện ở trong thành.
Kết quả cuối cùng đúng như dự đoán, bệnh viện cũng không kiểm tra ra.
Rốt cuộc, vào thời điểm này không có que thử thai.
Sau khi rời khỏi phòng khám, Bạc Đình nhỏ giọng nói: “Một đám bác sĩ dỏm.”
Cô nhéo cánh tay anh và nói: “Anh không phải đang làm khó người khác sao?”
Nhìn thấy nụ cười vui tươi của cô, Bạc Đình thực sự không biết phải nói gì.
Cô gái nhỏ này, cô có biết nếu như mang thai, thì chuyện gì sẽ xảy ra không?
“Anh Đình, anh đừng phiền lòng, cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, được không?” Cô nhón chân xoa mặt anh.
Nhiều phụ nữ gần đó đến khám phụ khoa đều liếc nhìn bọn họ với ánh mắt ghen tị.
Ở tầng một, một giọng nói quen thuộc từ phía quầy thanh toán truyền đến: "Y tá, cô có chắc ở đây không có bệnh nhân nào bị bệnh tim tên là Khương Lê?"
“Không có!”
“Vẫn luôn không có ai tên đó sao?”
“Thật sự không có.”
Bạc Đình cảnh giác liếc nhìn một cái, chỉ cần nhìn thấy bóng lưng cũng đã khiến đôi mắt đào hoa nổi lên một trận cuồng phong lạnh lẽo, sắc mặt anh trở nên âm trầm.
Thẩm Thanh Ca cũng chú ý tới, khi Bạc Dạ quay người lại liền nhìn thấy Thẩm Thanh Ca.
Đôi mắt của anh ta dường như đang bốc cháy.
“Này cô gái, cô còn nhớ tôi không? Cố Quyết cũng đã nói với tôi rồi, tôi là Bạc Dạ, là vị hôn phu của cô!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận