Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 205 -




“Vỏ tôm." Anh nửa đùa nửa thật nói.
Cô cảm thấy hơi khó chịu, tại sao Bạc Đình lại làm bản thân trở nên hèn mọn như vậy?
“Anh Đình, anh tốt với em như vậy, em sẽ cảm thấy có lỗi.” Cô đổ một nửa thịt tôm vào bát của anh.
Bạc Đình cười khúc khích, "Em đã trao bản thân mình cho anh, thì em có lỗi cái gì?"
“Bởi vì anh không cho em cơ hội thể hiện.” Cô nhỏ giọng nói.
Một bàn tay to đột nhiên dừng ở trên đầu cô, "Đêm nay anh cho em cơ hội thể hiện."
Cô trừng mắt lườm anh một cái, rồi cắm đầu ăn tôm.
Người này có thể hay không đừng một lời không hợp liền trêu đùa cô?
Sau khi ăn và tắm xong, Thẩm Thanh Ca vùi đầu vào làm các bài toán.
Bạc Đình ngồi ở một bên, khó hiểu và thực sự không thể hiểu được cô tính toán các con số bằng cách nào với một loạt các ký hiệu kỳ lạ.
Nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy Tiểu Thanh Ca, anh liền rất vui.
Mà trong lòng Thẩm Thanh Ca thì thở dài, sách bài tập do không gian đưa ra sử dụng thật tốt.
Tổng hợp các biến thức của dạng câu hỏi tương tự và cho cô luyện tập theo từng đợt.
Đột nhiên, Bạc Đình đưa tay ra và nhét thứ gì đó vào tóc cô.
Cô lấy xuống thì thấy đó là một chiếc trâm cài tóc hoa hồng quen thuộc.
Cô đã nhìn thấy nó ở đâu?
Trong giây tiếp theo, trong đầu Thẩm Thanh Ca hiện lên một thứ: cấp độ đã được nâng lên cấp năm.
Hóa ra nó là đồ cổ dùng để nâng cấp không gian!
“Em có thích nó không? Anh nhìn thấy nó ở huyện Châu và tiện tay mua nó." Bạc Đình kẹp một điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, không có châm lửa.
“Em thích!” Cô gần như nhảy dựng lên.
Đã mở khoá thuốc trợ tim!
Không cần lo lắng về việc mẹ bị ốm lâu như vậy nữa.
Thẩm Thanh Ca kéo tay anh nói về chuyện của Khương Lê và Khương Tiểu Nha, gặp được người nhà họ Bạc, mua một quầy hàng ở nhà ga, và chuyện cô giúp vợ chồng A Hổ Lê Hoa.……
“Vợ, em đã làm rất tốt, em đã vất vả rồi!" Bạc Đình chống cằm, đôi mắt đào hoa giương lên, lộ ra tà khí khó có thể miêu tả.
Trái tim của Thẩm Thanh Ca không khống chế được mà đập thình thịch, nó giống như là lần đầu tiên Bạc Đình gọi cô là vợ khi mới kết hôn.
Cô vòng tay qua eo anh, mềm mại dựa vào trong lòng anh, nghiêm túc hỏi: "Nhưng nếu quầy hàng em mua không kiếm được tiền thì sao? Dù sao em cũng chưa tới đó bán."
“Không kiếm được tiền liền không kiếm được tiền, chồng của em sẽ nuôi em.” Anh móc trong lòng ra một xấp tiền dày cộp, đặt vào lòng bàn tay cô.
Thậm chí Thẩm Thanh Ca không thể cầm hết trong đôi tay nhỏ bé của mình, đôi mắt cô sáng ngời, cô đứng dậy khỏi vòng tay anh và nghiêm túc đếm các tờ tiền.
Bạc Đình không thể nhịn cười khi nhìn thấy dáng vẻ tham tiền của cô.
Cô đếm đi đếm lại ba lần, không biết Bạc Đình đã làm thế nào mà kiếm được 1.700 đồng tiền.
Trời ạ!
Tài xế xe tải thực sự là một công việc béo bở!
Đặc biệt là khi gặp một người có đầu óc kinh doanh như Bạc Đình, đã béo càng thêm béo hơn!
Thẩm Thanh Ca bỏ tiền vào hộp ở trong ngăn kéo và khoá lại, sau đó lấy giấy nợ ra và xé nó, sau đó đi về phía anh.
Bạc Đình dang hai tay ra, muốn ôm cô, muốn được cô hôn, muốn được cô khen, nhưng giây tiếp theo Thẩm Thanh Ca đã nhéo ngực anh.
“Tê……”
Anh giả vờ kêu lên đau đớn.
“Anh có phải hay không muốn giấu tiền riêng? Bây giờ mới giao ra?" Cô buông tay ra.
“Khi anh nhìn thấy em, anh đã quên tất cả mọi thứ."
Cô và anh giống nhau, đều có loại cảm giác này.
Người ta nói rằng tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng cô và Bạc Đình vẫn là tân hôn đâu.
Thẩm Thanh Ca nói đùa: "Ai biết anh có nói dối em hay không? Cởi quần áo ra để em kiểm tra."
Bạc Đình cười khúc khích, "Không học nữa?"
“Thả lỏng một chút.” Cô vươn vai ngồi xuống mép giường, cô ám chỉ rất rõ ràng.
Bạc Đình xoa đầu cô, "Chờ anh một chút."
Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài.
Khuôn mặt vốn dĩ đang xấu hổ của cô trở nên mờ mịt, người này tại sao một chút cũng không hiểu phong tình?
Một lúc sau, anh bưng một chậu nước đến đặt dưới chân cô.
“Em ngâm chân đi, cả tháng này em đã vất vả vào thành để chăm sóc mẹ rồi.” Bạc Đình ngồi xổm bên chân cô, giúp cô cởi giày, rồi đem bàn chân nhỏ của cô nhúng vào trong nước.
Nhiệt độ nước vừa phải, rất ấm áp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận