Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 848 -




Mẹ Cổ cảm thấy hụt hẫng ở trong lòng: “Ông Cổ, con gái của ông cũng thật có tiền đồ! Ông mau cùng mẹ qua đây ngay! Cái mảnh đất kia ai thích cày cấy thì cày cấy, tôi từ bỏ!"
"Lại Khắc Bảo, ông đây nói không là không! Con gái còn đang đi học, bà lại để nó nuôi chúng ta, bà có phải là con người không? Từ khi con gái đi đến nay nó chưa hề hỏi xin tôi bất kỳ chi phí sinh hoạt nào, còn bà, cái bà già nhỏ nhen này, không kiếm được tiền mà còn không biết xấu hổ đi chỉ trích người khác!"
Thẩm Thanh Ca nghe thấy liền cảm thấy rất vui.
Chửi tốt lắm!
Tiếng Trung mới đẹp làm sao!
Quả nhiên kẻ ác sẽ bị kẻ ác trừng phạt!
Trong mắt Cổ Tiểu Liên tràn đầy nước mắt, cô ấy luôn cảm thấy thương hại mẹ mình, cảm thấy mẹ cô ấy sau khi gả vào nhà họ Cổ mỗi ngày đều bị ngược đãi, cô ấy luôn cảm thấy cha mình có tư tưởng phong kiến, thô lỗ, luôn sai khiến mẹ cô ấy như nô lệ.
Cô ấy thậm chí còn có chút ghét cha mình!
Nhưng bây giờ cô ấy thấy rõ, cha cô ấy không phải là một người chồng tốt nhưng ông ta là một người cha tốt đối với cô ấy.
Mẹ Cổ sợ bị mắng nên vội quay lại mắng Cổ Tiểu Liên: "Ông Cổ, ông không biết Cổ Tiểu Liên xấu tính đến thế nào đâu! Nó đang hẹn hò với Chu Hiểu Thiên, còn muốn đưa tiền cho Chu Hiểu Thiên! Một trăm đồng tiền!"
"Không phải như vậy!" Cổ Tiểu Liên lo lắng dậm chân.
"Chúng ta đều là hàng xóm, Chu Hiểu Thiên đi du học, trong thôn rất nhiều người cho người nhà nó vay tiền. Tiểu Liên và Hiểu Thiên đang yêu đương, con gái chúng ta có thể kiếm tiền, cho thằng bé thì có gì sai? Bà có tầm mắt so với cây kim còn nhỏ hơn, mau quay về đi!"
Mẹ Cổ bị mắng là não ngắn, "..."
Cha Cổ chính là một người đàn ông điển hình cổ hủ phong kiến.
Họ đối xử tốt với người ngoài và con cái, nhưng họ không tốt với vợ mình.
Nếu là người khác, Thẩm Thanh Ca sẽ thông cảm, nhưng còn mẹ Cổ chỉ cô chỉ cảm thấy bà ta xứng đáng thôi!
“Ông Cổ, tôi muốn ở thành phố Thượng Hải chơi một lát, thuận tiện chăm sóc con gái luôn.” Mẹ Cổ nịnh nọt nói.
“Con gái đã lớn như vậy, còn cần bà chăm sóc ư? Tôi cưới bà là để bà ra ngoài chơi à? Về cày ruộng nhanh lên, để mẹ tôi chăm sóc cho tôi hơn nửa năm đi rồi, mà bà cò không cảm thấy xấu hổ à!" Khi nói xong lời này, ông Cổ liền cúp điện thoại.
Mẹ Cổ tức giận đến muốn khóc.
"Mẹ, trả lại sổ tiết kiệm cho con!" Cổ Tiểu Liên nhân lúc bà ta không chú ý liền đoạt lại sổ tiết kiệm.
Cô ấy mở nó ra và thấy hàng trăm đồng tiền đã bị tiêu hết.
"Tiền đâu?" Cổ Tiểu Liên hỏi.
"Mẹ..." Mẹ Cổ vội vàng giấu hai tay ra sau lưng.
Đôi mắt sắc bén của Thẩm Thanh Ca phát hiện ra chiếc vòng vàng trên cổ tay của mẹ Cổ.
“Dì ấy mua đồ trang sức rồi.” Cô cười mỉa mai.
Cổ Tiểu Liên trợn mắt lên.
Cô ấy muốn dành dụm tiền mua nhà nhưng mẹ cô ấy lại mua một chiếc vòng vàng dày như vậy mà không nói một lời!
"Chúng ta có bao nhiêu tiền, ăn đồ ăn như thế nào mẹ không để ý sao. Cái này cũng giống trong nhà cũng không có tiền, mà mẹ mỗi ngày còn đi ăn ở tiệm cơm sao?" Cổ Tiểu Liên oán giận.
"Được lắm, hai cha con các người liên thủ ức hiếp tao! Gả vào nhà họ Cổ của các người xui xẻo tám đời! Mua một chiếc vòng tay mà các người cũng tiếc với tao."
Cổ Tiểu Liên không hề tỏ ra thương xót, cô ấy trả lại một trăm đồng tiền cho Thẩm Thanh Ca, "Thanh Ca, cảm ơn cô, bây giờ tôi không cần nữa."
Thẩm Thanh Ca lấy lại tiền và theo Bạc Đình đi về trước.
Trên đường về nhà, cô thở dài từ tận đáy lòng: “Anh Đình, em luôn mong mỏi tình yêu thương của cha mẹ, khát vọng về tình cảm gia đình. Nhưng bây giờ trải qua nhiều chuyện như vậy, em cảm thấy còn tệ hơn nữa, thà không có cha mẹ còn hơn!”
“Ừ.” Bạc Đình bình tĩnh nói.
Kỳ thật anh cảm thấy vừa rồi cha của Cổ Tiểu Liên cũng khá thú vị.
Ông ta cũng có mối quan hệ không tốt với vợ mình, nhưng rõ ràng ông ta đối xử rất tốt với Cổ Tiểu Liên đến người qua đường cũng cảm nhận được.
Không giống như người cha khốn nạn của anh!
Bởi vì cùng mẹ anh có mâu thuẫn, mà hơn mười năm không đến thăm anh được một lần, cũng giống như ông ta đã chết rồi vậy!
"Thanh Ca, sau này anh nhất định sẽ trở thành một người cha tốt." Anh đột nhiên nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận