Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 316 -




"Này... Tôi chỉ muốn nhắc nhở Thanh Ca một chút thôi." Giọng điệu của Đỗ Kỳ Kỳ như thể cô ta rất vô tội.
"Thôi đi, đừng giả vờ nữa! Ai mà không biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì?" Vương An Na mỉa mai nói.
Đỗ Kỳ Kỳ khẽ mỉm cười, "An Na, cô hẹp hòi quá đi. Tôi chỉ là muốn nhắc nhở Thanh Ca một chút mà thôi, cô ấy còn chưa nói gì mà. Tôi không ngờ cô lại bảo vệ Thanh Ca nhiều vậy."
Đây chẳng phải chính là nói Vương An Na đang xen vào việc của người khác, bảo vệ Thẩm Thanh Ca không khác gì một con chó trung thành sao?
Vương An Na tức giận, muốn nói rất nhiều điều, nhưng nhất thời không biết nên phản bác thế nào cho phải.
“Những người bẩn thỉu, mọi thứ họ nhìn thấy đều sẽ trở nên bẩn thỉu theo.” Thẩm Thanh Ca bình tĩnh nói.
Lời này vừa nói ra, mọi người đang xem náo nhiệt đều tản đi.
Những lời này chính là không hề đau đớn mà đánh trúng điểm yếu của Đỗ Kỳ Kỳ.
Lời này của Thẩm Thanh Ca chính là nói Đỗ Kỳ Kỳ không trong sạch, dây dưa với nhiều người đàn ông nên nhìn thấy ai, cô ta cũng cảm thấy họ giống mình, đều bẩn thỉu.
Thấy mọi người đều phớt lờ mình, Đỗ Kỳ Kỳ không còn cách nào khác đành phải tức giận rời đi.
Cổ Tiểu Liên lẩm bẩm chửi rủa: "Con mụ này miệng đúng là bẩn quá đi! Có phải rơi xuống hố phân không vậy chứ? Không, nhất định là vừa đi nhà vệ sinh ăn cơm mới đúng!"
“Chu Hiểu Thiên, chúng ta tiếp tục giải đề đi.” Thẩm Thanh Ca cầm bút tiếp tục tính toán trên giấy.
Đề này tổng hợp rất nhiều kiến ​​thức, vốn đã khó, cộng thêm những phép tính phức tạp khiến người ta càng đau đầu.
Sắc mặt của Chu Hiểu Thiên giống như một con tôm luộc, "Cái kia... Cô tính toán trước đi, sau đó nói cho tôi kết quả là được."
"Được." Cô cảm thấy khó hiểu.
Sau khi tính toán xong, Thẩm Thanh Ca đưa cho anh ta cuốn vở nháp.
Chu Hiểu Thiên đứng từ xa, với tay trả lại vở cho cô, "Cách làm này của cô đúng rồi đó."
Cô nở nụ cười đắc thắng, "Chu Hiểu Thiên, cậu đừng nghe Đỗ Kỳ Kỳ nói bậy. Chúng ta chỉ là đang học tập mà thôi, không cần thẹn với lương tâm."
"Ừm... " Chu Hiểu Thiên quay người, lẩm bẩm một mình: "Nhưng tôi cảm thấy có lỗi..."
Buổi tối, sau khi Thẩm Thanh Ca về đến nhà, cô nhìn thấy trong sân có một bao khoai tây nhỏ.
Có lẽ đây là khoai tây mà Đại Vương và những người khác đào được.
"Anh Đình, hôm nay chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền từ Hỉ Tử thế?"
Bạc Đình lấy từ trong túi ra 32 đồng tiền, rồi đưa cho cô, "Chúng ta là những người duy nhất bán khoai tây nhỏ ở chợ đen nên tất nhiên anh ta phải mua rồi."
"Sau này chúng ta sẽ mua đi bán lại khoai tây. Dù sao người mua cũng là Hỉ Tử, anh ta chính là coi tiền như rác mà ném qua cửa sổ."
A Long từ cửa đi vào, tình cờ nghe được những lời này, liền kéo bao tải đi ra ngoài, "Như này đã là gì chứ? Hôm nay rõ ràng anh ta còn cười nhạo chúng ta đến một bát cũng không bán được. Thế còn anh ta thì sao? Không tính chi phí gia vị, anh ta cứ bán được hai bát thì lỗ đến 6 xu!"
"A Long, cậu kiên trì đợi đi, chúng ta cùng xem khi nào anh ta phá sản." Thẩm Thanh Ca ranh mãnh nói.
Bạc Đình nhàn nhạt nói: “Anh đoán là sẽ sớm thôi. Anh ta kiếm bộn tiền nhờ việc bán cá. Một ngày cũng chỉ kiếm được có hai mươi đồng tiền. Nếu bây giờ anh ta không bán cá, lại cùng chúng ta chơi trò chiến tranh giá cả này cả ngày, chẳng mấy chốc mà hết sạch tiền thôi."
"Cái tên kia, em đã nhẫn nhịn anh ta từ lâu rồi! Thôi thì e cùng anh ta chơi đùa thêm nửa tháng!"
Thẩm Thanh Ca thực sự không thể hiểu được mạch não của Hỉ Tử. Anh ta thực sự muốn trả thù Bạc Đình sao? Đây không phải lấy trứng chọi đá sao?
Rất nhanh liền đến cuối tuần, Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình lại cùng nhau đến thăm Khương Lê.
Trương Tuệ cũng ở đó, lúc bà ta nhìn thấy Thẩm Thanh Ca, đôi mắt liền sáng lên: "Thanh Ca, đây là chút tâm ý của tôi, cô hãy nhận lấy đi! Nếu không, tôi sẽ cảm thấy lương tâm bất an!"
Cô nhìn thấy Trương Tuệ đang cầm vài tờ mười đồng tiền trong tay, dúi vào lòng bàn tay cô.
"Không được, bây giờ bà và Xuyên Tử đều không có việc làm. Nếu bây giờ tôi lấy tiền của bà, chẳng phải chính là thừa dịp cháy nhà mà hôi của sao?" Thẩm Thanh Ca từ chối.
Trương Tuệ chân thành nói: "Cô cứ giữ lại đi, sao tôi có thể dùng nhân sâm mà không cần trả tiền chứ? Đây cũng là ý của Xuyên Tử đó!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận