Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 305 -




Ban đầu Bạc Đình định đi lên đào một mình, nhưng không chịu nổi sự nũng nịu của Thẩm Thanh Ca, nên anh đành phải đưa cô đi cùng.
Hai người nắm tay nhau lên núi, cô nũng nịu nói: “Anh Đình, anh nên khen em biết tiết kiệm! Số tiền anh bỏ ra hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu tiết kiệm lại, cho nên hôm nay buổi tối chúng ta ăn khoai tây nướng đi."
"Em tiết kiệm tiền làm gì chứ? Anh có thể để em bị đói sao?" Anh nói xong liền hôn lên má cô một cái.
Cô che mặt, tức giận nói: "Dù sao thì anh cũng phải nhắc em, tháng sau em sẽ không bao giờ tiêu tiền lung tung nữa! Nếu em lại tiêu tiền bừa bãi, anh liền..."
"Anh liền trừng phạt em trên giường." Anh tiếp tục nói.
Mặt cô chợt đỏ bừng lên.
Có phải anh có thể kéo mọi câu chuyện về lại hướng đó đúng không?
Rất nhanh, hai người đã tìm thấy một mảnh đất toàn là khoai tây.
Nhưng những củ khoai tây này rất nhỏ.
“Mấy củ khoai tây này hình như không phải cùng loại với khoai tây dưới núi?” Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu của Bạc Đình rất chắc chắn.
Thẩm Thanh Ca không khỏi bật cười, Bạc Đình đúng là rất thông minh.
"Đúng vậy! Những củ khoai tây nhỏ này chính là mọc trên núi." Cô vừa nói vừa đào chúng lên.
Bạc Đình nhìn thấy cô đang cúi xuống đào khoai, thật giống như một chú ong nhỏ chăm chỉ, trong mắt tràn đầy sự yêu thương.
“Đừng đào quá nhiều, để lâu sẽ nảy mầm.”
“Ừm.” Cô nhìn chiếc sọt, nó thật đúng là gần đầy rồi.
Là con người, phải biết đủ không phải sao?
Cũng nên chuẩn bị về nhà thôi!
Thế là Bạc Đình cõng chiếc sọt cùng cô xuống núi.
Khi đến sườn núi, Thẩm Thanh Ca nhìn thấy Tần Thiết Ngưu đi đến, trên lưng cõng một chiếc sọt lớn.
“Anh Thiết Ngưu!” Thẩm Thanh Ca vẫy tay chào hỏi.
Bạc Đình nắm tay cô lại, ngăn không cho cô cử động.
Tần Thiết Ngưu nghe thấy tiếng gọi, đi về phía bọn họ: "Mấy người vào núi làm gì thế? Cũng là tới bắt heo rừng à? Heo rừng trong khoảng thời gian này rất khó bắt, cần phải đặt bẫy cơ.”
"Chúng tôi không bắt heo rừng, hôm nay anh bắt được gì thế?" Thẩm Thanh Ca tò mò hỏi.
Từ nhỏ cô đã nghe nói Tần Thiết Ngưu thích vào núi đi săn.
Anh ta luôn có thể bắt được gà từng, thỏ rừng và những động vật hoang dã khác.
"Đây, tôi hái được một củ cải! Mấy người có thấy củ cải này trông rất giống nhân sâm không? Ha ha ha..." Tần Thiết Ngưu cởi sọt ra, lục lọi tìm củ cải một lúc, lấy ra một "củ cải nhỏ" màu trắng, độ dài của nó bằng một ngón tay, rễ chắc khỏe.
Đôi mắt cô đột nhiên sáng lên, cô im lặng, quay sang nhìn chằm chằm Bạc Đình.
“Ừm, có khả năng đây là nhân sâm đúng không?”
Bạc Đình gật đầu: “Đây là nhân sâm.”
“Đây là nhân sâm?” Tần Thiết Ngưu hưng phấn nhảy cẫng lên, giơ cao nhân sâm nói: “Tôi lập tức mang về nấu!”
Cô có chút không nói nên lời, "Anh bị ốm à? Đồ tốt như vậy lại mang về nhà để nấu ăn sao?"
“Tôi không có bị bệnh, chỉ là chưa từng ăn qua nên muốn nếm thử xem nó có vị gì?"
Bạc Đình nghe xong cũng cạn lời.
Đây chính là người ngốc có phúc của người ngốc trong truyền thuyết sao?
Thẩm Thanh Ca nói: "Anh Thiết Ngưu, nhân sâm rất có giá trị, anh có thể bán cho chúng tôi! Ở trên thi trường nó có thể bán được hơn một trăm đồng tiền đấy." Cô định mua nó để bồi bổ sức khỏe cho Khương Lê.
“Được!” Anh ta nhìn Bạc Đình từ trên xuống dưới, “Chỉ cần cho tôi một trăm đồng tiền thôi.”
Thẩm Thanh Ca gật đầu ra hiệu cho Bạc Đình đưa tiền.
“Em có chắc chắn muốn mua nó không?” Anh cười như không cười nói.
Mặc dù cô không hiểu Bạc Đình có ý gì nhưng vẫn vội vàng giải thích: “Em muốn mua để bồi bổ sức khỏe cho mẹ.”
Anh lấy ra một xấp tiền đưa cho Tần Thiết Ngưu, anh ta cũng vui vẻ đưa nhân sâm cho bọn họ.
“Anh ta vậy mà không có mặc cả.” Bạc Đình khó hiểu hỏi.
"Tôi thấy gia cảnh của cậu cũng không tốt, nên ngượng ngùng đòi thêm tiền." Tần Thiết Ngưu vội vàng giải thích.
Thẩm Thanh Ca bật cười.
"Anh Thiết Ngưu, tại sao anh lại cảm thấy điều kiện nhà chúng tôi không tốt chứ? Điều kiện nhà chúng ta khá tốt đấy!"
"Điều kiện tốt? Vậy các người tại sao lại phải đào nhiều khoai tây như vậy mang về nhà ăn chứ?"
Cô nghe đến đây thì cười muốn đau cả bụng.
Hiện tại cô chính là buồn cười đến mức không thể giải thích được!
Cả người Bạc Đình toát ra khí lạnh, anh nắm lấy tay Thẩm Thanh Ca, rồi nhanh chóng dẫn cô xuống núi.
Anh chính là không có cách nào để giao tiếp với tên ngốc này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận