Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 725 -




Thẩm Thanh Ca gật đầu.
Tới kỳ ôn tập, trường học cho nghỉ học.
Thẩm Thanh Ca ở trong nhà đọc từ vựng cùng viết văn, có thời gian rảnh thì cô dệt áo lông.
Mấy ngày hôm trước cô cùng Triệu Tiểu Tĩnh đi Cung Tiêu Xã mua len sợi màu nâu nhạt, cô chuẩn bị dệt cho Bạc Đình một cái áo lông tiếp.
Áo lúc trước dệt cho anh đều bị xù lông, còn bị hơi co lại, chỉ có Bạc Đình coi như bảo bối.
Trước khi ngủ, Bạc Đình sửa chữa xong linh kiện, đẩy cửa phòng ngủ ra.
Thẩm Thanh Ca lập tức giấu áo lông ra phía sau, vẻ mặt cảnh giác, “Sao anh lại không gõ cửa……”
Cô muốn cho anh một bất ngờ.
Anh cười tinh nghịch, “Em giấu cái gì vậy? Sao lại sợ đến như vậy.”
Sau khi im lặng một lúc lâu, cô bối rối nói: “…… Không có gì.”
“Anh đi ra ngoài hút điếu thuốc, Thanh Ca, em nhanh chóng giấu đồ cho kỹ đi, đừng giấu ở tủ quần áo.” Trong miệng anh ngậm một điếu thuốc, bước một bước dài, đi ra phòng ngủ, chu đáo đóng cửa lại.
Thẩm Thanh Ca cảm giác mặt bị mất hết, vậy mà Bạc Đình lại dạy cô cách làm sao để giấu đồ.
Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng đem áo len cùng len sợi linh tinh giấu ở trong ngăn kéo phía dưới của máy may.
Qua một hồi lâu, Bạc Đình mới vào nhà.
Thẩm Thanh Ca vốn nghĩ rằng anh sẽ hỏi cô giấu thứ gì, nhưng anh cũng không có hỏi, thật giống như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.
Cô ngồi ở trên giường, mặc áo ngủ chất cotton, chân nhỏ trơn bóng trắng nõn lắc lư ở giữa không trung.
Bạc Đình nhìn đôi chân trắng nõn của cô, hầu kết lăn lên lăn xuống, mắt cá chân của cô siêu nhỏ, một bàn tay cũng có thể khoanh lại……
“Ngày mai chúng ta cùng nhau đi Cung Tiêu Xã mua hàng tết được không?” Anh khàn giọng hỏi.
Cô gật đầu, “Được.”
Trong lòng của Bạc Đình chấn động, vợ của anh thật là ngoan.
Giống như mèo vậy, làm cho người khác muốn vuốt ve!
“Vậy đi ngủ sớm một chút.” Trời lạnh, cô rất sợ lạnh, lập tức liền chui vào trong chăn.
Bạc Đình cầm mấy cái biện pháp an toàn từ tủ đầu giường, anh xoa khuôn mặt mềm mại của cô, “Đừng lãng phí đồ vật.”
“Ai làm anh lấy về nhiều như vậy?” Cô nhíu mày.
Bạc Đình cúi người xuống, chóp mũi nhẹ nhàng cọ ở trên mặt cô, “Ngoan, ngày mai anh Đình mua quần áo mới cho em.”
Lời nói này!
Thẩm Thanh Ca phàn nàn: “Nói như kiểu em là tình nhân mà anh bao nuôi vậy!”
“Dù sao anh chỉ có một người là em, đều giống nhau.” Anh không để bụng, nói xong liền cởi cúc áo của cô.
Lòng bàn tay của anh rất nóng, để ở trên da cô, làm cô rất thoải mái……
Ngày hôm sau, đi dạo ở Cung Tiêu Xã xong rồi đi về.
Thẩm Thanh Ca dùng rượu gạo cùng bột nếp làm chè trôi nước bằng rượu đã được ủ.
Bạc Đình ăn một bát lớn, không cần sưởi ấm, cả người đều ấm hơn, “Vẫn là em nấu ăn ngon.”
“Em mà nấu thì đương nhiên ăn ngon, nói giống như anh chưa từng ăn cơm mà em làm vậy.” Cô dùng đầu ngón tay chạm nhẹ ở trên mặt của Bạc Đình.
Nhưng mà từ khi cưới Bạc Đình, cô gần như chưa từng làm qua việc nhà……
Anh cong môi, “Buổi tối muốn ăn cái gì? Để anh làm.”
“Em chuẩn bị làm sủi cảo, anh đừng làm phiền là được.” Vừa nãy cô mua rau hẹ, vừa lúc có thể làm nhân hẹ cùng trứng gà.
Bạc Đình không phục, không thể tin mà chỉ vào chính mình, “Anh làm phiền sao?”
“Nếu không thì sao? Anh gói sủi cảo thật xấu!” Cô phàn nàn.
Vẻ mặt của Bạc Đình rất thất vọng, như là con chó lớn biết chính mình đã làm sai, cúi đầu.
Làm sao bây giờ?
Bị vợ ghét bỏ……
Bỗng nhiên, ông Lâm gõ cửa, anh ta mang theo hai lít rượu trắng vui tươi hớn hở đứng ở cửa.
“Bạc Đình, em dâu……”
Mặt của Bạc Đình u ám, người nhà họ Lâm thật sự không ngừng nghỉ!
“Chuyện gì?” Anh lạnh mặt.
“Hai người giúp nhà của chúng tôi việc lớn như vậy, tôi đưa chút rượu tới.” Ông Lâm đi vào cửa.
“Chỉ cần không phải là chuyện của em gái anh là được.” Bạc Đình bảo anh ta ngồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận